Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Lưu vong làm quan (756-759)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 05/02/2015 10:22
天寒霜雪繁,
遊子有所之。
豈但歲月暮,
重來未有期。
晨發赤谷亭,
險艱方自茲。
亂石無改轍,
我車已載脂。
山深苦多風,
落日童稚饑。
悄然村墟迥,
煙火何由追。
貧病轉零落,
故鄉不可思。
常恐死道路,
永為高人嗤。
Thiên hàn sương tuyết phồn,
Du tử hữu sở chi.
Khởi đán tuế nguyệt mộ,
Trùng lai vị hữu kỳ.
Thần phát Xích Cốc đình,
Hiểm gian phương tự ti (tư).
Loạn thạch vô cải triệt,
Ngã xa dĩ tải chi.
Sơn thâm khổ đa phong,
Lạc nhật đồng trĩ ki.
Tiễu nhiên thôn khư quýnh,
Yên hoả hà do truy?
Bần bệnh chuyển linh lạc,
Cố hương bất khả ti (tư).
Thường khủng tử đạo lộ,
Vĩnh vi cao nhân si.
Trời lạnh nên nhiều sương tuyết,
Khách ra đi nhằm nơi định đến.
Há vì lo tuổi đã nhiều,
Mà ngày mong trở lại thì chưa hẹn được.
Sáng sớm từ đình Xích Cốc ra đi,
Gian hiểm đã là từ đây rồi.
Đá ngổn ngang không làm trệch vết xe,
Ổ xe của chúng tôi vừa mới bôi thêm mỡ cho trơn.
Núi sâu hun hút khổ vì nhiều gió,
Chiều tối thì con cái kêu đói.
Lác đác xóm làng vòng quanh,
Lửa khói khó mà định hướng cho được.
Vì nghèo lại bệnh nên long đong,
Quê cũ không thể về được.
Cứ lo là chết dọc đường,
Như thế chỉ làm trò cười cho bậc thức giả.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 05/02/2015 10:22
Trời lạnh nhiều sương tuyết,
Khách buộc phải ra đi.
Nào ngại năm tháng lụn,
Chưa biết hẹn ngày về.
Sớm rời đình Xích Cốc,
Từ đây lắm hiểm nguy.
Đá lăn không đổi lối,
Dầu mỡ mới bôi xe.
Núi sâu khổ nhiều gió,
Chiều tối, con đói ghê.
Làng xóm đi quanh quất,
Lửa khói dò sao ra?
Long đong tuy nghèo bệnh,
Làng cũ không thể mơ.
Dọc đường sợ chết rấp,
Khiến người đời cười chê.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 29/09/2020 06:36
Trời giá lạnh nên nhiều sương tuyết
Khách ra đi đã quyết nơi vào
Há chi lo tuổi đã nhiều
Mà mong trở lại thì chưa hẹn kỳ
Sáng sớm ra đi từ Xích Cốc
Gian hiểm đây là lúc bắt đầu
Đá loạn xe không sao đâu
Ổ xe đã được bôi dầu cho trơn
Núi hun hút nhiều cơn lộng gió
Chiều tối thì con nhỏ đòi ăn
Lo vì thôn xóm xa xăm
Làm sao khói bếp biết tìm nơi nao?
Nghèo lại bệnh lao đao phiêu giạt
Quê cũ không về được nữa rồi
Cứ lo chết dọc đường thôi
Mãi là một thứ trò cười cao nhân.