Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 13/03/2015 00:59, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Admin vào 22/04/2024 15:11
嘗讀唐實錄,
國家草昧初。
劉裴建首義,
龍見尚躊躇。
秦王撥亂姿,
一劍總兵符。
汾晉為豐沛,
暴隋竟滌除。
宗臣則廟食,
後祀何疏蕪。
彭城英雄種,
宜膺將相圖。
爾惟外曾孫,
倜儻汗血駒。
眼中萬少年,
用意盡崎嶇。
相逢長沙亭,
乍問緒業餘。
乃吾故人子,
童丱聯居諸。
揮手灑衰淚,
仰看八尺軀。
內外名家流,
風神蕩江湖。
范雲堪晚友,
嵇紹自不孤。
擇材征南幕,
湖落回鯨魚。
載感賈生慟,
復聞樂毅書。
主憂急盜賊,
師老荒京都。
舊丘豈稅駕,
大廈傾宜扶。
君臣各有分,
管葛本時須。
雖當霰雪嚴,
未覺栝柏枯。
高義在雲臺,
嘶鳴望天衢。
羽人掃碧海,
功業竟何如。
Thường độc Đường thực lục,
Quốc gia thảo muội sơ.
Lưu, Bùi kiến thủ nghĩa,
Long kiến thượng trù trừ.
Tần vương bát loạn tư,
Nhất kiếm tổng binh phù.
Phần Tấn vi phong bái,
Bạo Tuỳ cánh địch trừ.
Tông thần tắc miếu thực,
Hậu tự hà sơ vu.
Bành Thành anh hùng chủng,
Nghi ưng tương tướng đồ.
Nhĩ duy ngoại tằng tôn,
Thích thảng hãn huyết câu.
Nhãn trung vạn thiếu niên,
Dụng ý tận khi khu.
Tương phùng Trường Sa đình,
Sạ vấn tự nghiệp dư.
Nãi ngô cố nhân tử,
Đồng quán liên cư chư.
Huy thủ sái suy lệ,
Ngưỡng khan bát xích khu.
Nội ngoại danh gia lưu,
Phong thần đãng giang hồ.
Phạm Vân kham vãn hữu,
Kê Thiệu tự bất cô.
Trạch tài chinh nam mạc,
Hồ lạc hồi kình ngư.
Tải cảm Giả Sinh đỗng,
Phục văn Nhạc Nghị thư.
Chủ ưu cấp đạo tặc,
Sư lão hoang kinh đô.
Cựu khâu khởi thuế giá,
Đại hạ khuynh nghi phù.
Quân thần các hữu phận,
Quản, Cát bản thì tu.
Tuy đương tản tuyết nghiêm,
Vị giác quát bá khô.
Cao nghĩa tại vân đài,
Tê minh vọng thiên cù.
Vũ nhân tảo bích hải,
Công nghiệp cánh hà như.
Tôi thường đọc quyển ghi chép việc thực sảy ra vào đời Đường,
Vào thuở ban đầu còn chưa ổn định.
Lưu Văn Tĩnh, Bùi Tịch đứng đầu đề xướng việc khởi nghĩa,
Rồng hiện ra nhưng còn lưỡng lự.
Tài dẹp loạn của vua Tần,
Một thanh gươm mà nắm hết các mệnh lệnh quân đội.
Sông Phần ở đất Tấn làm quê hương của nhà vua,
Nhà Tuỳ tàn bạo cũng bị diệt trừ.
Bầy tôi có công tất được thờ nơi miếu,
Các ngày cúng sau sao mà tẻ nhạt.
Bành Thành là nơi xuất anh hùng,
Thích hợp cho vai trò đảm đương việc lớn.
Anh chỉ là chắt ngoại,
Mà cũng tỏ ra là con ngựa non giống mồ hôi máu,
Trong con mắt của vạn đứa trẻ,
Mà tỏ ra kiên gan theo đuổi ý chí của mình.
Gặp nhau ở một cái đình nơi Trường Sa,
Vội hỏi làm ăn ra sao.
Là con của người quen cũ,
Hồi nhỏ ở cạnh nhà nhau.
Đưa tay lau nước mắt,
Ngẩng mặt nhìn tấm thân cao tám thước.
Bên nội lẫn bên ngoại đều có tiếng tăm,
Tinh thần thảnh thơi đi chơi các sông hồ.
Phạm Vân cố chịu đến già mới có bạn,
Bản thân Kê Thiệu không phải là sống cô đơn.
Chọn người có tài để xuống quân khu miền nam,
Con cá kình lại trở về nơi hồ.
Từng cảm động vì tiếng khóc của Giả Sinh,
Lại nghe nói về kiến nghị của Nhạc Nghị.
Chủ đang lo vì giặc giã tấn công tới tấp,
Quân đội tán loạn xa nơi kinh đô hoang tàn.
Làng cũ há bỏ mặc,
Nhà lớn nghiêng cần chống đỡ.
Vua tôi đều có phận riêng,
Lúc nào cũng nên theo Quản Trọng với Gia Cát Lượng.
Tuy đang lúc tuyết rơi nhiều,
Nhưng chưa cảm thấy cây bách cây quát khô héo.
Các người có nghĩa được nêu tên ở đài mây,
Hí vang mà ngóng về kinh đô.
Các vị đạo sĩ đã quét sạch biển biếc kia,
Thì công nghiệp họ phải được coi như thế nào.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 12/03/2015 00:59
Chuyện đời Đường hay đọc,
Lúc nước mới ra đời.
Lưu, Bùi đã giữ nghĩa,
Rồng hiện chưa đúng thời.
Vua Tần yên được loạn,
Một kiếm nắm cơ ngơi.
Phần Tấn thành đất tổ,
Nước Tuỳ bị diệt thôi.
Công thần thờ trong miếu,
Lễ lạc sao bỏ lơi.
Bành Thành sinh kẻ dũng,
Việc lớn ắt vừa vai.
Anh tuy là chắt ngoại,
Đã tỏ đúng giống nòi.
Trong mắt vạn người trẻ,
Ý chí theo đến nơi.
Đình Trường Sa gặp gỡ,
Vội hỏi đến cuộc đời.
Nay gặp con người cũ,
Nhà gần, trẻ cùng chơi.
Đưa tay gạt nước mắt,
Thân tám thước ngắm coi.
Gia thế nội ngoại nổi,
Lòng cứ gắn sông ngòi.
Phạm Vân già gặp bạn,
Kê Thiệu nào lẻ loi.
Được chọn về nam giúp,
Cá kình hồ lại bơi.
Vẫn cảm Giả Sinh khóc,
Lại nghe Nhạc Nghị lời.
Vua lo giặc tới tấp,
Quân chạy khỏi kinh rồi.
Làng cũ há bỏ mặc,
Nhà lớn lở cần bồi.
Các quan người mỗi phận,
Gương Quản, Cát cố noi.
Tuy lúc sương gió mạnh,
Thông bách chưa thấy còi.
Đài mây nêu nghĩa lớn,
Hý vang tận khung trời.
Người tiên quét biển biếc,
Công lao sao xét soi.