Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Đặng Huy Trứ » Huấn nữ ca
Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 09:51
Nầy là khéo phỉnh khéo phờ,
Tơ hồ gạo ẩm mà đưa cho người;
Nầy là vốn một nói mười,
Quê mùa mắc phải lỡ cười lỡ văn;
Nầy là buôn bán tiền ngàn,
Những đam xâu thiếu kệ quan cho đành;
Nầy là bán cướp mua giành,
Xui người chưởi mắng chẳng lành tự ta;
Nầy là chuộng quỷ tin ma,
110. Bệnh không tìm thuốc, trở qua bóng thầy;
Nầy là tội nặng ác dày,
Cầu trời khẩn Phật đêm ngày khắc thân;
Nầy là say thánh mê thần,
Nghe hơi đồng cốt đã lăn mình vào;
Nầy là lòng những ước ao,
Xin xăm hỏi bói bữa nào cũng đi;
Nầy là chồng lúc hàn vi,
Cậy mình phú quý chẳng vì chẳng kiêng;
Nầy là nặng bỏ nhẹ kiêng,
120. Gặp cơn hoạn nạn tiếc riêng lấy mình;
Nầy là chồng lỡ công danh,
Nghe hơi cách giáng đã sanh phụ phàng;
Nầy là mong tưởng giàu sang,
Thấy chồng sa sút kiếm đàng lánh xa;
Nầy là chống nói đến ta,
Bỗng đam lòng giận mặt sa tận đì;
Nầy là chồng giận bỏ đi,
Cũng quăng xách nón khác gì con yêu;
Nầy là chồng giận nằm liều,
130. Cơm mai cũng chẳng, cháo chiều cũng không;
Nầy là đương lúc giận chồng,
Xách con đánh chưởi, đau trong dạ người;
Nầy là quen những nết rời,
Áo quần xích xác, yếm dời vú ra;
Nầy là quá đỗi bì bà,
Nằm trần tắm lổ, thật đà xấu thay;
Nầy là khua guốc khua giày,
Chạy dường sấm dậy, đi tày gió dông;
Nầy là nết ngủ chênh chông,
140. Trông qua áo mở, quần tung thêm sầu;
Nầy là giổ nước giổ trầu,
Khạc đờm hỉ mũi bạ đâu bắt vào;
Nầy là chiếu sạch giáng cao,
Chơn dơ mình lấm, quần nào hôi tanh;
Nầy là sông rửa huyết kinh,
Đái quanh vò nước, ỉa quanh thềm nhà;
Nầy là hỗn đẩu chua ngoa,
Nỡ đi lấn lướt ông bà gia nương?
Nầy là dở dở ương ương,
150. Bạ ăn bạ nói nghinh ngang với chồng;
Nầy là bội đức quên công,
Trái cha nghịch mẹ ngoan hung cả đời;
Nầy là chưởi đất mắng trời,
Đang cơn gió sấm, buông lời càn xiên;
Nầy là trẻ khóc không khuyên,
Chưởi chưởi đánh đánh miệng liền với tay;
Nầy là tấc lưỡi lung lay,
Tay chơn xương thịt một ngày một xa;
Nầy là nghe lấy con ta,
160. Mất lòng kẻ lớn hoá ra chẳng lành;
Nầy là cả nết đành hanh,
Trên ganh cùng vợ, dưới ganh với hầu;
Nầy là hà khắc nàng dâu,
Nỡ lòng vạch lá tìm sâu cho đành?
Nầy là dạ ở chênh chênh,
Con mình yêu ấp, ghét ganh con chồng;
Nầy là vắng mặt đàn ông,
Đẻ ra đổi phụng thay rồng biết đâu?
Nầy là những muốn riêng âu,
170. Tranh công cướp việc, kể sâu kể dày;
Nầy là dữ miệng độc tay,
Chưởi tôi đánh tớ càng ngày càng ghê;
Nầy là lòng tối dạ mê,
Khi sanh khi dưỡng mọi bề không xong;
Nầy là chẳng biết dè phòng,
Gái trai rượu bạc mặc lòng con ngu;
Nầy là màn rèm chẳng tu,
Lòng nhen lửa dục, tai ù gió dâm;
Nầy là quen thói tham tâm,
180. Miệng xin công sự, tay cầm tư trang;
Nầy là bạn chẳng kén trang,
Những người chó điếm mèo đàng cũng chơi;
Kể ra mới rõ thói đời,
Thương phong bại hoá mà người biết đâu?
Nghĩ ta có vợ có hầu,
Lại thêm bảy gái một dâu mới về;
Trông qua đời mạt mà ghê,
Những e xú gió hỗn mê dạ người;
Vậy nên nói phải tới nơi,
190. Tuyển ca huấn nữ diễn lời quốc âm;