Ngày xưa rạng, vàng son lồng mặt nước
Trời thêu mây, núi tím nắng phun hường.
Cây xanh rờn sương nạm ngọc kim cương,
Dòng nước biếc lượn như dòng ngọc chảy.
Đàn chim sẻ nấp mình qua kẽ sậy
Tia nắng hồng đốt cháy hạt sương trong.
Đám mây vàng lơ lửng lướt trên không
Bóng trôi xuống dòng nước trong sâu thẳm.

Vài tia khói trên nóc nhà nâu xám
Như những đường phấn trắng toả liu điu
Trên đồng xanh vài ngọn tháp chuông cao
Bóng nổi rõ trên nền trời hồng nhạt

Ngôi miếu nhỏ bên đường hương khói lạt,
Như bức tường văn hoá bị tàn vong.
Con trâu đen chúi mũi đứng bên đồng,
Cứ liếm mãi nắng vàng trên cỏ biếc.

Bên đường cái, dưới giàn đa xanh mướt,
Một bà hàng đặt chõng bán chè xôi.
Người các làng đi chợ gánh trên vai
Những thúng nặng khoai lang màu tía đỏ.

Từng quãng hiện sau bức tường đất lở
Một túp nhà trong một mẩu vườn xanh.
Đây, cây dề táp rợp bóng rung rinh,
Nắng len lỏi tìm chim trong kẻ lá.
Kia, rải rác bên chùa dăm tấm đá
Dấu thời gian còn lại vết rêu mờ.
Dưới chân đồi, trong những ruộng trồng dưa,
Qua khe lá hoa vàng chen lấm tấm.
Những cồn mía lá non, mình tía sẫm,
Vạch lên trời một nét uốn thanh thanh.
Vài ba cô yếm đậu, thắt lưng xanh,
Giơ gáo dội trong những vườn cải biếc.
Mấy cô khác vai mang đôi nồi nước,
Từ cổng làng lững thững gánh đi ra.
Bên vệ thờ tịch mịch dưới cây đa,
Nằm lăn lóc những bình vôi sứt mẻ.
Trên luống cỏ, dưới cây bàng lặng lẽ,
Con cò nằm theo đuổi giấc mơ trưa.
Từ đàng xa văng vẳng tiếng chim cu
Làm sóng sánh cả bầu không khí biếc
Vài chiếc quán bên đường che cánh liếp,
Khói đầu nhà theo gió uốn mình bay...

Ngày chiều về, vàng tía rộn chân mây,
Trăng sao bạc thêu màn trời gấm đỏ,
Hơi lam tím phủ mờ trên lá cỏ,
Một đàn bò thấp thoáng bước trong sương.
Ngày tắt dần theo nhịp tiếng chuông vang...