Thơ » Việt Nam » Tây Sơn » Đoàn Nguyễn Tuấn
Đăng bởi Locnguyenthanh12 vào 20/12/2016 23:34, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Locnguyenthanh12 vào 21/12/2016 10:53
Lưỡng ngạn phong cương nhất thuỷ lưu,
Liên vân trĩ điệp, mãn giang thu.
Tinh kỳ ảnh lộng long xà quật,
Huyền quản thanh dư cổ giác lâu.
Dã trĩ phi phi thanh thảo lũng,
Sa âu phiếm phiếm lục tần châu.
Ngư ông bất khởi Tân Đình cảm,
Cao xướng Thương Lương vãn độ đầu.
Đôi bờ là đồi núi, một dòng ở giữa,
Tường luỹ cao liền mây, vẻ thu đầy sông.
Bóng cờ quạt lay động cả hang rồng rắn,
Tiếng đàn sáo còn văng vẳng cùng tiếng trống, tiếng tù và trên lầu.
Gà đồng lượn lờ trên đồng cỏ xanh,
Le le dập dềnh bên bãi tần biếc.
Ông chài chẳng hề cảm thấy nỗi hận Tân Đình,
Vẫn cao giọng hát bài ca Thương Lương trên bến chiều.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 24/11/2018 04:44
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 17/10/2019 19:15
Đồi núi đôi bờ giữa một dòng,
Liền mây tường luỹ thu đầy sông.
Bóng cờ quạt lay hang rồng rắn,
Đàn, sáo, trống, ốc vẳng gác phòng.
Bay lượn gà đồng trên ruộng cỏ,
Bãi tần bên vịt trời chạy rong.
Ông chài chẳng thấy Tân Đình hận,
Vẫn hát Thương Lương chiều bến đông.