Hỏi nhân gian tình ái nặng mấy vàng?
Mà thấy đời, nàng bỗng vội sang ngang
Trách chi tôi nửa hồn yêu vội vàng
Để linh hồn thiếu mất một chốn vang
Kể chi ra cho đời thêm đau khổ
Một bóng hình đã khắc tận tâm can
Tiếng cười xưa mà nàng từng buông bỏ
Viết thành sao? Ngày tháng không có nàng.
Hỏi nhân gian tình ấy nặng mấy vàng?
Mà thu qua đông đến cũng chẳng tan
Hỏi nhân gian tình ấy nặng mấy vàng?
Xuân hạ đi, chỉ thấy tôi điêu tàn.
Hỏi nhân gian tình ấy nặng mấy vàng?
Để tôi vay, tôi trả lại cho nàng!
Tháng ngày như vậy!