Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Lưu vong làm quan (756-759)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 05/02/2015 10:25, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Admin vào 21/04/2024 14:42
山風吹遊子,
縹緲乘險絕。
峽形藏堂隍,
壁色立積鐵。
徑摩穹蒼蟠,
石與厚地裂。
修纖無垠竹,
嵌空太始雪。
威遲哀壑底,
徒旅慘不悅。
水寒長冰橫,
我馬骨正折。
生涯抵弧矢,
盜賊殊未滅。
飄蓬逾三年,
回首肝肺熱。
Sơn phong xuy du tử,
Phiêu diểu thừa hiểm tuyệt.
Giáp hình tàng đường hoàng,
Bích sắc lập tích thiết.
Kính ma khung thương bàn,
Thạch dữ hậu địa liệt.
Tu tiêm vô ngân trúc,
Khảm không thái thuỷ tuyết.
Uy trì ai hác để,
Đồ lữ thảm bất duyệt.
Thuỷ hàn trường băng hoành,
Ngã mã cốt chính chiết.
Sinh nhai để hồ thỉ,
Đạo tặc thù vị diệt.
Phiêu bồng du tam niên,
Hồi thủ can phế nhiệt.
Gió núi thổi kẻ lang thang,
Choáng váng leo lên tới đỉnh cao nhất.
Hình thế của kẽm dấu kín nền điện,
Sắc của tường như chứa sắt.
Đường như chọc tới trời cao,
Đá nằm đầy nơi đất dày.
Trúc cằn mọc li ti,
Trên cao tuyết kinh niên còn đó.
Phờ phạc dưới đáy hang,
Cả bọn rầu không vui.
Nước lạnh băng dài chắn ngang,
Ngựa tôi như muốn gảy cả xương.
Cuộc sống vào lúc tên đạn này,
Giặc dã chưa dẹp xong.
Lênh đênh đã ba năm rồi,
Quay đầu lại nhìn mà gan ruột nóng bỏng.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 06/02/2015 10:25
Gió núi thổi khách đi,
Leo tới đỉnh cao nhất.
Hình kẽm ghi rõ nền,
Sắc tường lộ vẻ sắt.
Đường như chọc thủng trời,
Đá nằm bừa đầy đất.
Trúc cằn, khóm li ti,
Tuyết cũ, đống cao ngất.
Phờ phạc dưới đáy hang,
Cả lũ buồn da diết.
Nước lạnh băng đóng ngang,
Chân ngựa hết muốn lết.
Cuộc sống giữa đạn tên,
Bọn giặc chưa dẹp hết.
Lênh đênh đã ba năm,
Quay nhìn ruột như đốt.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 22/09/2020 22:16
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lâm Xuân Hương ngày 22/09/2020 22:17
Kẻ rong chơi trong cơn gió núi
Đi mãi hoài tới cuối nẻo này
Nhà ao trong kẽm một vài
Sắc trông như thể sắt phai màu tường
Đường mòn trong địa bàn xanh ngát
Đá nằm đầy trên đất phơi bày
Tre dài nhỏ mọc nơi nơi
Núi cao tuyết bắt đầu rơi nhẹ nhàng
Đi thong dong dưới hang tận đáy
Cả bọn rầu không mấy ai vui
Nước đóng băng chắn ngang dài
Lạnh thấu xương tưởng ngựa tôi gãy rời
Cuộc sống đang tên bay đạn lạc
Giặc giã thì chưa dẹp hết xong
Ba năm dòng dã lênh đênh
Quay đầu nhìn lại tấc lòng nóng ran.