Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 14/04/2015 22:41
汩汩避群盜,
悠悠經十年。
不成向南國,
復作遊西川。
物役水虛照,
魂傷山寂然。
我生無倚著,
盡室畏途邊。
Mịch mịch tị quần đạo,
Du du kinh thập niên.
Bất thành hướng nam quốc,
Phục tác du Tây xuyên.
Vật dịch thuỷ hư chiếu,
Hồn thương sơn tịch nhiên.
Ngã sinh vô ỷ trứ,
Tận thất uý đồ biên.
Rầm rập chạy trốn lũ giặc,
Buồn buồn trải qua mười năm.
Hướng về vùng nam không xong,
Nên lại phải tới Tây Xuyên.
Vật chất sai khiến như nước dồn vào chỗ trống,
Linh hồn đau thương âm thầm như núi kia.
Đời ta không có nơi nương tựa,
Hết nhà ở sợ là phải trú nơi lề đường.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 15/04/2015 22:41
Hốt hoảng vội chạy giặc,
Mười năm rồi, liên miên.
Phía nam nhằm đi xuống,
Cuối cùng về Tây xuyên.
Thân hình bãi nước chiếu,
Hồn sầu, núi thản nhiên.
Sảy nhà ra bờ ruộng,
Đời ta không chỗ chen.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 12/02/2020 10:52
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 06/09/2020 06:24
Trốn xa lũ giặc rập rầm,
Buồn buồn nếm trải mười năm qua rồi.
Hướng về nam quốc khó thôi,
Nên mình phải tới vùng đồi Tây Xuyên.
Áo cơm như nước dồn nghiêng,
Linh hồn thương xót như miền núi sương.
Đời ta không có nơi nương,
Hết nhà ở sợ lề đường trú thân.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 09/04/2020 15:30
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lâm Xuân Hương ngày 10/04/2020 01:06
Đời nổi trôi chỉ vì chạy giặc
Lo lắng buồn trải khắp mười năm
Hướng về không được phía nam
Thành ra lại phải tới miền Tây Xuyên
Vật chất như hình trên sông ảo
Hồn đau thương tựa mỏm núi xa
Không nơi nương tựa đời ta
Hết nhà ở sợ phải ra nằm đường.