Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 09/05/2015 22:26
元日到人日,
未有不陰時。
冰雪鶯難至,
春寒花較遲。
雲隨白水落,
風振紫山悲。
蓬鬢稀疏久,
無勞比素絲。
Nguyên nhật đáo nhân nhật,
Vị hữu bất âm thì.
Băng tuyết oanh nan chí,
Xuân hàn hoa giảo trì.
Vân tuỳ bạch thuỷ lạc,
Phong chấn tử sơn bi.
Bồng mấn hi sơ cửu,
Vô lao tỉ tố ti.
Từ ngày mồng một tới mồng bảy tháng giêng,
Chưa có lúc nào là không u ám.
Vì có băng tuyết nên chim oanh khó tới,
Mùa xuân lạnh nên hoa nở chậm.
Mây theo nước trắng mà tản mát,
Gió đập vào núi đò mà sinh ra tiếng buồn.
Tóc bù vì đã lâu không chải,
Nghĩ đến sợi tơ mành đó làm gì cho mệt.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 10/05/2015 22:26
Mồng một tới mồng bảy,
Chưa có lúc nào khô.
Băng tuyết oanh khó tới,
Xuân lạnh hoa chậm ra.
Mây theo nước trắng biến,
Gió vỗ núi đỏ o.
Tóc bù lâu chẳng chải,
Hơi đâu, mấy cọng tơ!
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 16/11/2019 19:20
Từ nguyên đán tới ngày mồng bảy
Chưa lúc nào trời thấy sáng xuân
Tuyết băng oanh tới khó khăn
Trăm hoa nở muộn vì xuân lạnh lùng
Mây theo nước trắng sông hạ thấp
Núi tím vì gió thốc nên buồn
Tóc bù vì chẳng chải luôn
Hơi đâu so sánh với làn tóc tơ.