15.00
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Ngũ ngôn cổ phong
Thời kỳ: Thịnh Đường
7 bài trả lời: 7 bản dịch

Đăng bởi Vanachi vào 17/06/2005 11:53, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 15/01/2014 17:18

寄題江外草堂

我生性放誕,
雅欲逃自然。
嗜酒愛風竹,
卜居必林泉。
遭亂到蜀江,
臥痾遣所便。
誅茅初一畝,
廣地方連延。
經營上元始,
斷手寶應年。
敢謀土木麗,
自覺面勢堅。
臺亭隨高下,
敞豁當清川。
雖有會心侶,
數能同釣船。
幹戈未偃息,
安得酣歌眠。
蛟龍無定窟,
黃鵠摩蒼天。
古來達士志,
寧受外物牽。
顧惟魯鈍姿,
豈識悔吝先。
偶攜老妻去,
慘澹凌風煙。
事跡無固必,
幽貞愧雙全。
尚念四小松,
蔓草易拘纏。
霜骨不甚長,
永為鄰裡憐。

 

Ký đề giang ngoại thảo đường

Ngã sinh tính phóng đản,
Nhã dục đào tự nhiên.
Thị tửu ái phong trúc,
Bốc cư tất lâm tuyền.
Tao loạn đáo Thục Giang,
Ngoạ kha khiển sở tiện.
Tru mao sơ nhất mẫu,
Quảng địa phương liên diên.
Kinh doanh Thượng Nguyên thuỷ,
Đoạn thủ Bảo Ứng niên.
Cảm mưu thổ mộc lệ,
Tự giác diện thế kiên.
Đài đình tuỳ cao hạ,
Sưởng khoát đương thanh xuyên.
Tuy hữu hội tâm lữ,
Sác năng đồng điếu thuyền.
Can qua vị yển tức,
An đắc hàm ca miên.
Giao long vô định quật,
Hoàng hộc ma thương thiên.
Cổ lai đạt sĩ chí,
Ninh thụ ngoại vật khiên.
Cố duy lỗ độn tư,
Khởi thức hối lận tiên.
Ngẫu huề lão thê khứ,
Thảm đạm lăng phong yên.
Sự tích vô cố tất,
U trinh quý song tuyền (toàn).
Thượng niệm tứ tiểu tùng,
Man thảo dị câu triền.
Sương cốt bất thậm trưởng.
Vĩnh vi lân lý liên.

 

Dịch nghĩa

Ta sinh ra vốn tính phóng khoáng,
Chỉ muốn lánh vào tự nhiên.
Ham rượu, thích gió trúc,
Chọn chỗ ở phải là chốn lâm tuyền.
Gặp thời loạn lạc, chạy đến đất Thục,
Đau đớn nằm mặc cho qua.
Lúc đầu dọn một mẫu cỏ,
Đất rộng còn liên miên.
Sửa sang từ năm Thượng Nguyên,
Đến năm Bảo Ứng mới dứt tay.
Dám đâu xây đắp xa hoa,
Miễn sao vững bền là được.
Nhà làm theo nơi cao thấp,
Cần rộng rãi nghoảnh mặt ra sông trong mát.
Chỉ có những bạn hiểu lòng,
Thường đến cùng thả thuyền câu cá.
Chinh chiến chưa dập tắt,
Ngủ ngon, ca hát sao yên!
Con giao long không nơi tổ ấm,
Chim hoàng hộc bay sát trời xanh.
Xưa nay chí người hiển đạt,
Có chịu ngoại vật ràng buộc bao giờ?
Chỉ vì tư chất mình đần độn,
Hối hận không biết sớm liệu đường.
Bỗng dắt vợ con đi,
Rầu rĩ xông pha khói gió.
Việc đời không hề cố định,
Cốt sao giữ trọn cái thanh nhã và kiên trinh.
Nhớ tới bốn gốc tùng nhỏ,
Cỏ quấn chằng chịt đầy,
Vóc sương không lớn lên được,
Chỉ khiến hàng xóm xót thương hoài.


(Năm 763)

Lời tự: “Tử Châu tác, ký Thành Đô cố cư” 梓州作,寄成都故居 (Viết ở Tử Châu, nói về chỗ ở cũ nơi Thành Đô).

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Trần Tuấn Khải

Ta sinh vốn tính trời phóng đản
Muốn ngoài vòng, thanh thản tự nhiên.
Ưa gió trúc, thích hơi men,
Ở thì chọn chốn lâm tuyền làm vui.
Gặp đời loạn về nơi đất Thục,
Gượng đau buồn sai giục dọn qua.
Sửa sang một mẫu vườn nhà,
Xung quanh đất rộng còn là liên miên.
Bắt đầu từ Thượng Nguyên mở dựng,
Mãi đến năm Bảo Ứng vừa xong.
Dám đâu xa xỉ viển vông,
Chẳng qua bền vững dễ trông được rồi.
Nhà cao thấp tuỳ nơi cất đặt,
Rộng thênh thang quay mặt ra sông.
Đôi khi mấy bạn đồng lòng,
Thả thuyền câu cá giữa dòng thảnh thơi.
Đời gươm giáo chưa ngơi xô xát,
Riêng mình mình ngủ hát sao yên.
Giao long lẩn lút bao miền,
Cánh chim hoàng hộc bay xen tận giời.
Nghĩ sau trước mấy người hiểu đạt,
Há chịu đau ngoại vật buộc ràng.
Vì mình gàn dở ương ngang,
Không lo tính trước tìm đường lánh xa.
Nay dắt díu vợ già đến đó,
Trải khói sương trăng gió đê mê.
Việc đời đã chẳng cầu chi,
U trinh mong trọn đôi bề thì hơn.
Thường nhớ tới tùng con bốn gốc,
Cỏ chịt chằng quanh mọc phủ bao.
Vóc sương khôn lẽ lớn cao,
Để cho làng xóm ra vào luống thương.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn phước Hậu

Trời cho ta tính tình thông thoáng
Muốn lánh cuộc đời, sống tự nhiên
Nghe gió trúc reo, vui chén rượu
Chọn nơi ở phải chốn lâm tuyền.
Gặp thời loạn lạc lui về Thục
Nằm mặc đớn đau, cũng tạm yên.
Dọn dẹp mẫu vườn đầy cỏ lát
Xung quanh còn đất rộng liên miên.
Mãi năm Bảo Ứng vừa xong việc
dù đã bắt đầu lúc Thượng Nguyên.
Nào dám đắp xây cho tráng lệ
Miễn sao vững chắc được lâu bền.
Nhà làm cao thấp tùy nền đất
Khoảng khoát mặt sông gió thổi xuyên.
Chỉ có bạn bè thông cảm hiểu
Cùng ngồi câu cá, thả rong thuyền.
Chiến chinh còn đó, bao giờ dứt
Mình hát ca vui, giấc ngủ yên.
Hoàng hộc bay cao, trời chất ngất
Giao long vùng vẫy biết bao miền.
Xưa nay chí khí người thành đạt
há để việc đời trói chịu yên?
Tư chất mình gàn thêm cổ lổ
Hối không lo liệu sớm xuôi êm.
Bỗng dìu dắt vợ già, con trẻ
gió gội, khói xông, lội khắp miền.
Bao việc đời không hề cố định
Cốt sao mình nhã nhặn trung kiên.
Nhớ tùng bốn gốc trồng còn nhỏ
Cỏ quấn chịt chằng bóng đỗ nghiêng
Cành vóc sương không cao lớn được
Khiến cho hàng xóm xót triền miên.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của mailang

Bình sinh tính phóng đản,
Thích ẩn chốn thiên nhiên.
Nhà phải gần rừng suối,
Gío, tre, rượu lại ghiền.
Loạn ly dạt bến Thục,
Nằm bệnh cần nhà riêng.
Lau lách dọn hơn mẫu,
Đất dài nối phẳng liền.
Thượng Nguyên, năm khởi cất,
Bảo Ứng, việc vừa yên.
Nhà, kiểng không cầu đẹp,
Tự hay kiểu dáng bền.
Sảnh, đài theo thế đất,
Nước biếc chảy qua hiên.
Thoảng mấy tay thuyền cá,
Gặp nhau, nhóm bạn hiền.
Chiến tranh chưa dứt được,
Há ngủ, say triền miên.
Hoàng hộc trời xanh lượn,
Động hang giao đổi liền.
Xưa nay hiền triết đạt,
Ngoại vật chẳng cần duyên.
Hối hận cho ngày trước,
Nghĩ ngu, lại võ biền.
Vợ già bồng trống chạy,
Khói gió trải sầu miên.
Chuyện cũ mãi đâu thế,
U, trinh cả thảy hiền.
Nhớ tùng bốn gốc nhỏ,
Hẳn cỏ dại xanh viền,
Eò uột lớn không được,
Xóm làng xót chẳng yên.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Anh Nguyên

Ta sinh, phóng khoáng tính trời,
Vì ưa thanh nhã, thích đời tự nhiên.
Rượu mê, gió trúc cũng ghiền,
Ở thì chọn chỗ rừng liền suối sâu.
Loạn ly, sông Thục ở lâu,
Ốm đau, chỉ việc nằm, sau cũng lành.
Lúc đầu, dẹp mẫu cỏ tranh,
Đất đai rộng rãi, trông thành mênh mông.
Thượng Nguyên năm ấy khởi công,
Đến năm Bảo Ứng mới ngừng được tay.
Đẹp sang, chẳng dám đựng xây,
Chỉ mong sao được nơi đây vững bền.
Nhà, sân nhiều bậc bước lên,
Đất nhiều, sông mát ở bên ngay nhà.
Có khi họp bạn gần xa,
Dong thuyền câu cá la đà trên sông.
Binh đao cũng chửa có xong,
Há say, ca hát, yên lòng ngủ sao.
Hang, rồng chưa có chốn nào,
Hộc vàng bay xát trời cao xanh rì.
Xưa nay, sĩ khí nam nhi,
Không cho ngoại vật vướng gì đến thân.
Nghĩ mình tư chất ngu đần,
Hối không biết tính xa gần trước sau.
Vợ già, vội kéo đi mau,
Trải bao mưa gió đớn đau buồn phiền.
Việc đời đâu có đứng yên,
Kiên trinh, u nhã, trước tiên giữ tròn.
Còn hay nhớ bốn thông con,
Cỏ thường chằng chịt vây tròn chung quanh.
Vóc sương không thể lớn nhanh,
Khiến cho lối xóm thương đành xót xa...

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Phạm Doanh

Trời sinh tính phóng khoáng,
Muốn có cuộc đời nhàn.
Thích rượu cùng gió trúc,
Ở tại nơi lâm tuyền.
Vì loạn chạy vào Thục,
Cam phận thôi cho quen.
Phát cỏ cỡ một mẫu,
Dù đất hoang cả miền.
Năm Bảo Ứng hoàn tất,
Tuy khởi từ Thượng Nguyên.
Đâu dám cầu hoa mĩ,
Mong sao ở được bền.
Nhà tuỳ đất cao thấp,
Con sông ngay mặt tiền.
Chỉ có những bạn quý,
Cùng nhau thả con thuyền.
Chiến tranh chưa chấm dứt,
Ca với ngủ sao yên.
Thuồng luồng không hang ổ,
Chim ó giữa thanh thiên.
Xưa nay người đắc chí,
Ngoại vật chẳng gây phiền.
Tư chất mình đần độn,
Hối hận chẳng liệu tiên.
Giắt díu vợ con chạy,
Lăn vào đám lửa tên.
Việc đời hay thay đổi,
Cốt sao giữ thanh, kiên.
Nhớ bốn gốc tùng nhỏ,
Chằng chịt đám cỏ tiên.
Vóc dáng không lớn nổi,
Khiến mủi lòng nhà bên!

tửu tận tình do tại
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Minh

Ta sinh ra vốn đà phóng khoáng
Thích an nhàn, xa lánh bon chen
Ham trà rượu và thiên nhiên
Chọn nhà tất phải gần bên suối rừng
Chạy loạn lạc nên ngừng sông Thục
Đặng bệnh nằm cũng được dễ dàng
Ban đầu phát một mẫu rừng
Đất hoang còn rộng tưởng chừng miên man
Từ Thượng nguyên năm đầu khởi sự
Đến cuối năm Bảo ứng thì ngừng
Dám đâu tốt đẹp mới ưng
Chỉ cần vững chắc là mừng thế thôi
Cất nhà, sàn tuỳ theo thế đất
Sàn cao nhìn ra mặt sông trong
Chỉ mời các bạn tâm đồng
Đôi khi hứng thú còn rong chơi thuyền
Nay chinh chiến còn nguyên bi đát
Nỡ rượu say, ca hát, ngủ yên?
Hang thuồng luồng không rõ miền
Hộc vàng khuất bóng trên nền trời xanh
Xưa tới nay người mang chí khí
Sự vật không lôi kéo bên ngoài
Nhìn mình thô lỗ, ngu hoài
Nay đà hối hận không tài lo toan
Khi không dắt bầu đoàn tới Thục
Trải qua bao gai góc thảm sầu
Dấu chân không dám dừng lâu
Trinh nguyên u tịch mong cầu cả đôi
Nhớ bốn thông trồng hồi còn nhỏ
Gốc chắc nay bị cỏ quấn quanh
Thân non không lớn đã đành
Còn làm hàng xóm cứ thương cảm hoài.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Ta sinh vốn tính tình phóng khoáng,
Muốn nương mình giữa chốn thiên nhiên.
Vui vầy với thú lâm tuyền,
Hây hây gió trúc, mê man rượu nồng.

Cơn loạn lạc đến vùng sông Thục,
Lúc ốm đau nằm bẹp cho xong.
Nhớ xưa dọn một mẫu tranh,
Đất còn rộng rãi mênh mông chốn nầy.

Năm Thượng Nguyên bắt tay khai khẩn,
Cho đến năm Bảo Ứng mới thôi.
Dám đâu hoa lệ đua đòi,
Cốt cho vững chắc là vui trong lòng.

Vườn rộng rãi bên sông trong mát,
Sân nhà theo thế đất thấp cao.
Bao lần họp bạn vui chơi,
Có khi câu cá thuyền bơi giữa dòng.

Binh lửa vẫn bừng bừng chưa dứt,
Làm sao mà say, hát, ngủ yên.
Giao long chẳng ở mãi hang,
Hộc vàng bay sát lên tầng trời cao.

Kẻ sĩ vốn xưa nay chỉ ước,
Thân chẳng cho ngoại vật buộc ràng.
Nghĩ mình đầu óc làn nhàn,
Rối ren trong bụng chẳng toan tính gì.

Lại dắt vợ ra đi nơi khác,
Trải gió sương mù mịt não nùng.
Việc đời thay đổi không ngừng,
Cốt sao giữ được u trinh vẹn toàn.

Nhớ đến bốn cây thông nho nhỏ,
Chằng chịt bao cây cỏ mọc quanh.
Vóc sương khôn thể lớn nhanh,
Khiến cho làng xóm chạnh lòng xót thương.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời