Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 08/04/2015 22:02
丹桂風霜急,
青梧日夜凋。
由來強幹地,
未有不臣朝。
受鉞親賢往,
卑宮制詔遙。
終依古封建,
豈獨聽簫韶。
Đan quế phong sương cấp,
Thanh ngô nhật dạ điêu.
Do lai cường can địa,
Vị hữu bất thần triều.
Thụ việt thân hiền vãng,
Ti cung chế chiếu diêu.
Chung y cổ phong kiến,
Khởi độc thính tiêu thiều.
Gió sương tạt cây quế đỏ,
Ngày đêm làm cây ngô đồng xanh tàn úa.
Nguyên do vì nơi đất rắn chắc,
Chưa có bề tôi tôn trọng nhà vua trong triều.
Người thân tín để nhận cái việt đã đi xa,
Giấy tờ từ cung khiêm tốn kia thì xa quá.
Cuối cùng cứ theo lối phong kiến cũ,
Cứ gì chỉ phải nghe giọng buồn bã!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 08/04/2015 22:02
Quế đỏ gió sương tạt,
Tháng ngày ngô xanh tàn.
Đều vì đất cằn cỗi,
Chưa có người lo toan.
Thân tín trao quyền vắng,
Cung tàn giấy má nhàm.
Lối cũ đành theo vậy,
Há chỉ nghe điệu buồn.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 26/09/2019 07:47
Gió sương tạt đẫm cây quế đỏ
Làm ngô đồng tàn úa ngày đêm
Nguyên do đất hạn không mềm
Lâm triều chưa thiếu quan viên buổi chầu
Hiền tài nhận búa hầu đã vắng
Chiếu chỉ từ cung chẳng cận kề
Cuối cùng theo kiểu xưa kia
Chỉ nghe sáo thổi toàn là bài hay.