Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Trường An khốn đốn (746-755)
Đăng bởi Vanachi vào 25/01/2009 23:29, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 04/02/2015 17:44
我本良家子,
出師亦多門。
將驕益愁思,
身貴不足論。
躍馬二十年,
恐孤明主恩。
坐見幽州騎,
長驅河洛昏。
中夜問道歸,
故里但空村。
惡名幸脫兔,
窮老無兒孫。
Ngã bản lương gia tử,
Xuất sư diệc đa môn.
Tướng kiêu ích sầu tứ,
Thân quý bất túc luận.
Dược mã nhị thập niên,
Khủng cô minh chủ ân.
Toạ kiến U Châu kỵ,
Trường khu Hà Lạc hôn.
Trung dạ vấn đạo quy,
Cố lý đãn không thôn.
Ác danh hạnh thoát thố,
Cùng lão vô nhi tôn.
Mình vốn con nhà làm ăn lương thiện,
Đầu quân là việc của nhiều nhà.
Vị tướng kiêu căng càng làm thêm buồn chán,
Thân này chẳng đủ bàn tới.
Cưỡi ngựa đã hai mươi năm nay rồi,
Chỉ ngại rằng ơn vua chưa trả hết.
Ngồi coi đoàn quân kỵ mã ở U Châu,
Buổi tối rong ruổi nơi vùng Hà Lạc.
Nửa đêm đi về qua đường hẹp,
Làng cũ nay thành thôn hoang vắng.
Tiếng xấu may không bị mang lây,
Thân già này khốn đốn không có con cháu.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 25/01/2009 23:29
Vốn con nhà lương thiện,
Tôi đăng lính nhiều lần.
Thấy tướng kiêu, đâm ngại,
Nên mình sang, nỏ cần.
Yên ngựa hai mươi năm,
Đối vua, sợ phụ ân.
Binh mã mờ sông núi,
Đành nhìn chúng tiến quân,
Nửa đêm lách nẻo tắt,
Về làng, trống xóm thôn.
Tiếng xấu may khỏi chịu,
Già khổ không cháu con.
Ta vốn con nhà phải,
Đã qua nhiều thứ quân.
Tướng kiêu, nên gặp tủi,
Chẳng nói chỉ lo thân.
Hai chục năm yên ngựa,
Chúa hiền, e phụ ân.
U Châu trông lính kỵ,
Hà Lạc xế đi lần.
Đêm muộn về đường tắt,
Làng xưa vắng lặng dần.
May chưa mang tiếng ác,
Không cháu con, già bần!
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 29/12/2014 23:01
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 03/01/2015 18:01
Ta nhà lương thiện xưa nay,
Đầu quân, nhiều chốn thân này đã qua.
Tướng kiêu, rầu rĩ thêm ra,
Tấm thân là quý, bàn ta đau lòng.
Trên yên hai chục năm ròng,
Ơn vua, há phụ tấm lòng này đâu.
Ngồi nhìn lính kỵ U Châu,
Đường xa Hà Lạc đi đâu, tối rồi.
Trong đêm, đường tắt về thôi,
Làng thôn trống rỗng, trông thời buồn thay.
Thoát mang tiếng xấu, thật may,
Già, nghèo, về ở chốn này, không con...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/02/2015 17:27
Mình vốn con nhà lành,
Đi lính là nghĩa vụ.
Tướng kiêu khiến thêm buồn,
Thân hèn nào đáng kể.
Cưỡi ngựa hai mươi năm,
Ơn vua chưa trả đủ.
U Châu sáng đi qua,
Hà Lạc đêm dừng ở.
Đường hẹp nửa đêm len,
Xóm hoang, đây làng cũ.
Tiếng xấu không bị mang,
Kiếp già không con cháu.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 14/06/2019 11:36
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 06/12/2020 15:20
Vốn nhà lương thiện từ ông cha,
Sự việc đầu quân của vạn nhà.
Tướng soái kiêu căng thêm chán ngán,
Thân này chẳng đủ sức bàn ra.
Hai mươi năm đã ngồi lưng ngựa,
Chỉ ngại ơn vua trả chẳng hoà.
Ngồi ngắm U Châu đoàn kỵ mã,
Chiều hôm Hà Lạc ruổi rong qua.
Nửa đêm về lại qua đường hẹp,
Làng cũ nay thành hoang vắng nhà.
Tiếng xấu may không bị vạ miệng,
Cháu con không có khốn thân già.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 02/09/2020 19:25
Mình vốn là con nhà lương thiện
Đầu quân là câu chuyện mọi nhà
Tướng kiêu buồn chán thêm ra
Thân này chẳng đủ bàn ra tán vào
Hai mươi năm ngồi cao lưng ngựa
Chỉ ngại ơn vua chửa trả xong
U Châu quân kỵ ngồi trông
Ban đêm rong ruổi ở trong Lạc Hà
Nửa đêm đi về qua đường tắt
Thấy làng xưa vắng ngắt bỏ hoang
Tiếng xấu may không bị mang
Thân già này khổ không con cháu nhờ.