Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Trường An khốn đốn (746-755)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 14/03/2015 17:11
今代麒麟閣,
何人第一功。
君王自神武,
駕馭必英雄。
開府當朝傑,
論兵邁古風。
先鋒百勝在,
略地兩隅空。
青海無傳箭,
天山早掛弓。
廉頗仍走敵,
魏絳已和戎。
每惜河湟棄,
新兼節制通。
智謀垂睿想,
出入冠諸公。
日月低秦樹,
乾坤繞漢宮。
胡人愁逐北,
宛馬又從東。
受命邊沙遠,
歸來禦席同。
軒墀曾寵鶴,
畋獵舊非熊。
茅土加名數,
山河誓始終。
策行遺戰伐,
契合動昭融。
勳業青冥上,
交親氣概中。
未為珠履客,
已見白頭翁。
壯節初題柱,
生涯獨轉蓬。
幾年春草歇,
今日暮途窮。
軍事留孫楚,
行間識呂蒙。
防身一長劍,
將欲倚崆峒。
Kim đại Kỳ Lân các,
Hà nhân đệ nhất công.
Quân vương tự thần vũ,
Giá ngự tất anh hùng.
Khai phủ đương triều kiệt,
Luận binh mại cổ phong.
Tiên phong bách thắng tại,
Lược địa lưỡng ngung không.
Thanh Hải vô truyền tiễn,
Thiên Sơn tảo quải cung.
Liêm Pha nhưng tẩu Địch,
Nguỵ Giáng dĩ hoà Nhung.
Mỗi tích Hà, Hoàng khí,
Tân kiêm tiết chế thông.
Trí mưu thuỳ duệ tưởng,
Xuất nhập quán chư công.
Nhật nguyệt đê Tần thụ,
Càn khôn nhiễu Hán cung.
Hồ nhân sầu trục bắc,
Uyển mã hựu tòng đông.
Thụ mệnh biên sa viễn,
Quy lai ngự tịch đồng.
Hiên trì tằng sủng hạc,
Điền liệp cựu phi hùng.
Mao thổ gia danh số,
Sơn hà thệ thuỷ chung.
Sách hành di chiến phạt,
Khế hợp động chiêu dung.
Huân nghiệp thanh minh thượng,
Giao thân khí khái trung.
Vị vi châu lý khách,
Dĩ kiến bạch đầu ông.
Tráng tiết sơ đề trụ,
Sinh nhai độc chuyển bồng.
Kỷ niên xuân thảo hiết,
Kim nhật mộ đồ cùng.
Quân sự lưu Tôn Sở,
Hành gián thức Lữ Mông.
Phòng thân nhất trường kiếm,
Tương dục ỷ Không Đồng.
Đời này trong gác Kỳ Lân,
Ai là kẻ nêu công đầu.
Vua đương nhiên là đầy quyền uy,
Chỉ huy quân tất là mạnh mẽ.
Ngài khai phủ là người kiệt xuất của triều đình hiện giờ,
Bàn về quân sự vượt qua cả cách xử trí thời xưa.
Xung phong là trăm lần thắng,
Thám báo hai khúc quanh đều yên.
Nơi Thanh Hải không còn tên bay,
Chốn Thiên Sơn sớm treo cung.
Liêm Pha vẫn bám sát Địch thua chạy,
Nguỵ Giáng đã dàn hoà cùng Nhung.
Có một điều tiếc là bỏ vùng sông Hoàng Hà và sông Hoàng,
Mới đây được nắm luôn quyền chỉ huy trưởng.
Mưu mẹo ngang với bậc thánh,
Ra vào hơn các người khác.
Mặt trời, mặt trăng xà xuống gần cây đất Tần,
Đất trời bao quanh cung nhà Hán.
Người Hồ buồn vì bị truy kích về bắc,
Ngựa vùng Uyển lại đưa sang đông, về trung nguyên.
Theo lệnh trấn đóng vùng sa mạc nơi biên giới xa,
Khi đi về cùng ngồi trong triều để bàn bạc.
Thường được coi như con hạc được cưng đứng cạnh xe vua.
Khi nhà vua đi săn đã tìm ra được.
Đất cỏ tăng thêm một số nữa,
Thề nguyền với núi sông rằng sẽ tuân phục.
Khi thi hành kế sách thì loại bỏ việc diệt trừ,
Hoà hoãn thì khơi lòng rộng lượng tha thứ.
Công lao cao như trời xanh,
Đối đãi với bè bạn rất khí khái.
Riêng tôi chưa làm người đi dép đỏ,
Mà đã thành ông đầu bạc mất rồi.
Chí trai vừa mới viết trên cột,
Đời sống đã lênh đênh rồi.
Năm nao cỏ xuân héo,
Ngày nay ở vào cảnh cùng đường.
Lý thuyết quân sự còn truyền lại Tôn Sở,
Điều khiển binh lính biết có Lữ Mông.
Giữ mình có thanh gươm dài,
Lại muốn về nơi Không Đồng.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 14/03/2015 17:11
Ngày nay tên nêu Kỳ Lân gác,
Ai là người đáng bậc công đầu.
Nhà vua quả bậc tài cao,
Chỉ huy tỏ mặt anh hào ra tay.
Quan khai phủ triều này kiệt xuất,
Bàn việc quân còn vượt người xưa.
Xung phong trăm trận thắng thừa,
Do thám hai ngả không chừa tăm hơi.
Nơi Thanh Hải tên thôi bay lượn,
Chốn Thiên Sơn cung sớm treo lên.
Liêm Pha đuổi Địch sát bên,
Nguỵ Giáng giao hảo vững bền với Nhung
Một điều tiếc: Hà, Hoàng bỏ trống,
Lại trao thêm chức tổng hành quân.
Kĩ càng xếp dặt mưu thâm,
Tới lui vượt hẳn người tầm thường xa.
Cây Tần, trời trăng sà gần sát,
Vũ trụ này quanh quất Hán cung.
Về bắc Hồ chạy tới cùng,
Mà nay ngựa tốt phía đông lại về.
Được trao quyền gần kề biên giới,
Khi về triều cùng với vua bàn.
Là hạc, xe đứng cạnh bên,
Đi săn kiếm được người hiền giúp vua.
Chư hầu thêm số vừa thuần phục,
Cả non sông sau trước một lòng.
Kế sách đều nhắm bao dung,
Hoà giải cốt tránh không dùng binh đao
Công danh đã anh hào tột bực,
Với bạn bè rất mực nể nang.
Thân này dép đỏ chưa mang,
Thế mà đầu lại trắng bong mất rồi.
Trên cột cầu, chí trai mới viết,
Cuộc sinh nhai theo vết nổi trôi.
Năm nào cỏ tốt hết rồi,
Ngày nay chiều tối sa nơi cuối đường.
Nghề quân sự sánh cùng Tôn Sở.
Thuật dò la nhờ ở Lữ Mông.
Giữ thân có thanh gươm thiêng,
Định đem cắm ở Không Đồng xa kia.