Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/02/2014 11:32
為客無時了,
悲秋向多終。
瘴餘夔子國,
霜薄楚王宮。
草敵虛嵐翠,
花禁冷葉紅。
年年小搖落,
不與故園同。
Vi khách vô thì liễu,
Bi thu hướng đa chung.
Chướng dư Quỳ tử quốc,
Sương bạc Sở vương cung.
Thảo địch hư lam thuý,
Hoa cấm lãnh diệp hồng.
Niên niên tiểu dao lạc,
Bất dữ cố viên đồng.
Đi mãi trên đất khách,
Những ngày nhàn nhã tiếc thu đã hết.
Từng ở Quỳ Châu nhiều chướng khí,
Đất Sở lắm sương mỏng.
Cỏ cố sống trong hơi núi,
Hoa khó nở trong khí lạnh làm đỏ lá.
Năm lại năm cây cỏ (ở những nơi đang qua) không xanh tốt,
Được bằng như ở vườn cũ.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/02/2014 11:32
Thuyền đi mãi qua nhiều đất khách
Thơ tiếc thu chấm dứt từ lâu
Quá nhiều chướng khí Quỳ châu
Sương mờ đất Sở gây sầu nhớ quê
Cỏ lây lất nặng nề khí núi
Hoa không ra vì lá lạnh vàng
Năm năm cây cỏ bên đàng
Thấy không tươi tốt được bằng vườn xưa
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 12/01/2015 10:02
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Anh Nguyêt ngày 05/03/2015 21:06
Làm thân khách mãi không ngừng,
Thu đau thương đến lúc cùng chưa thôi.
Quỳ Châu hơi độc bời bời,
Cung vua Sở chút sương rơi lúc này.
Cỏ xanh, hơi núi phủ đầy,
Hoa, bao lá lạnh đang vây đỏ hồng.
Năm năm còn vẫn bềnh bồng,
Thân già chẳng được sống cùng quê xưa!...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 02/05/2015 10:47
Thân khách không lúc ngưng,
Thu buồn nhiều lần chung.
Quỳ Châu khí độc lắm,
Đất Sở sương mông lung.
Hơi núi chặn cỏ tốt,
Lá lạnh ngăn hoa hồng.
Năm năm còn lận đận,
Quê cũ chẳng về cùng.