Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Phiêu bạc tây nam (760-770)
Đăng bởi hongha83 vào 30/12/2008 21:02
五十頭白翁,
南北逃世難。
疏布纏枯骨,
奔走苦不暖。
已衰病方入,
四海一塗炭。
乾坤萬里內,
莫見容身畔。
妻孥復隨我,
回首共悲歎。
故國莽丘墟,
鄰里各分散。
歸路從此迷,
涕盡湘江岸。
Ngũ thập đầu bạch ông,
Nam bắc đào thế nạn.
Sơ bố triền khô cốt,
Bôn tẩu khổ bất noãn.
Dĩ suy bệnh phương nhập,
Tứ hải nhất đồ thán.
Càn khôn vạn lý nội,
Mạc kiến dung thân bạn.
Thê nô phục tuỳ ngã,
Hồi thủ cộng bi thán.
Cố quốc mãng khâu khư,
Lân lý các phân tán.
Quy lộ tòng thử mê,
Thế tận Tương giang ngạn.
Ông già năm mươi tóc bạc,
Chạy loạn suốt nam bắc.
Áo vải sơ sài quấn quanh thân gầy như bộ xương khô,
Đường đi gian khổ không đủ ấm.
Đã suy yếu vì bệnh vừa mang,
Tới đâu cũng cơ cực lầm than.
Trong khoảng trời đất dài vạn dặm,
Không thấy chỗ nào dung thân được.
Vợ con lếch thếch theo ta,
Quay đầu nhìn nhau mà cùng buồn bã than thở.
Quê cũ chỉ còn là gò đống cỏ mọc,
Người trong làng đã chạy tứ tán.
Đường về quê cũ mờ trong mê loạn,
Nước mắt rơi đẫm trên bờ sông Tương.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 30/12/2008 21:02
Có 1 người thích
Ông đầu bạc năm mươi
Nam Bắc tránh loạn lạc
Vải thưa quấn xương khô
Chạy cùng không ấm xác
Già rồi bệnh lấm vào
Bốn biển đều khổ cực
Muôn dặm đất trời kia
Đâu chốn nương thân được
Vợ con lại liu điu
Quay cùng cùng than xót
Quê cũ rợp đống gò
Làng xóm đều tan tác
Từ đây lú đường về
Bờ Tương ngập nước mắt
Gửi bởi mailang ngày 26/05/2009 17:52
Có 1 người thích
Năm mươi, ông tóc bạc,
Nam bắc lánh nàn đời.
Khăn mỏng trùm khô cốt,
Long đong chẳng ấm hơi.
Tuổi già còn ủ bệnh,
Bốn biển bụi than bôi.
Trời đất trải muôn dặm,
Dung thân chẳng đặng nơi.
Vợ con bồng trống chạy,
Ngoảnh lại, thảm thương ôi!
Nước cũ thành gò đống,
Xóm làng thảy rã rời.
Đường về nay dịu vợi,
Lệ đẫm sông Tương rồi.
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 02/01/2015 09:29
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 03/01/2015 17:44
Ông năm mươi tuổi bạc đầu,
Bắc, nam, lánh nạn đã lâu chưa về.
Khăn thưa xương cốt tạm che,
Chạy dài, khốn khổ không hề ấm êm.
Khổ đau, bệnh tật lại thêm,
Khắp trong bốn biển kêu rên không ngừng.
Đất trời vạn dặm đi cùng,
Không tìm ra chỗ tạm dung thân này.
Vợ con níu kéo suốt ngày,
Quay đầu nhìn lại buồn thay hỡi trời.
Quê xưa gò đống khắp nơi,
Láng giềng tản mát hết rồi còn đâu.
Đường về thôi hết mong cầu,
Sông Tương, bờ nọ lệ sầu chứa chan...
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/03/2015 08:52
Tóc bạc, năm mươi tuổi chẳng an,
Bắc nam chạy loạn mệt vô vàn.
Áo gai bọc bộ xương gầy guộc,
Đâu ấm, dọc đường khổ xốn xang.
Đã yếu vì mang thêm tật bệnh,
Tới đâu cũng cực khổ lầm than.
Đất trời vạn dặm vừa qua đấy,
Khó chỗ dung thân được vẹn toàn.
Đám vợ con theo ta lếch thếch,
Cùng quay nhìn áo não than van.
Quê xưa gò đống cùng lau cỏ,
Người xóm thôn tan tác ngỡ ngàng.
Chốn cũ, đường về mê hoảng loạn,
Bờ sông Tương nước mắt tuôn tràn.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/06/2015 00:37
Đầu bạc, tuổi năm chục,
Nam bắc lánh nạn đời.
Khăn mỏng che xương xẩu,
Long đong buồn không nguôi.
Đã khổ lại thêm bệnh,
Bốn bể đường chông gai.
Dưới trời rộng vạn dặm,
Nương thân không một nơi.
Vợ con theo nheo nhóc,
Quay nhìn mà hỡi ôi.
Quê xưa nay hoang phế,
Láng giềng đâu mất rồi.
Đường về từ nay dứt,
Sông Tương nước mắt rơi.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 29/02/2016 07:38
Ông già mới năm mươi tóc bạc
Chạy loạn xuyên từ bắc tới nam
Bộ xương áo vải quấn quanh
Mặc không đủ ấm, gian nan đường đời
Đã suy yếu vì khơi bệnh tật
Tới đâu cùng cơ cực lầm than
Đã đi khoảng vạn dặm hơn
Mà chưa thấy chỗ nào dung thân còm
Theo ta đoàn vợ con lếch thếch
Quay đầu nhìn mà nhếch mép buồn
Quê xưa gò đống bên đường
Người trong làng đã chạy tuông cả rồi
Đường về quê cũ xa xôi
Sông Tương mê loạn, mắt thời lệ tuôn.