Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đồng Đức Bốn
Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhqs ngày 31/12/2009 05:55
Có 2 người thích
Tác giả như là một hoa sĩ vẽ nên bức tranh ấy rồi đi ,để lại cho người đọc nỗi xốn xang ,ray rức .
Đang trưa ăn mày vào chùa để làm gì nhỉ ?Đơn giản là vào để xin một bữa cơm trưa ,đói .Có sư trực tiếp ra đón chào đàng hoàng ,nhưng lại cho một lá bùa ,đói hoàn đói.Cái đẹp ở đây chính là sự lặng im (ăn mày có nhu cầu nhưng nhà sư chẳng có đâu mà mời!),họ hiểu nhau ,họ trân trọng nhau .Nhà sư cho nhưng cho một lá bùa ,đó là cả một tấm lòng !Còn ăn mày thì bỏ lá bùa vào túi chứ không vứt !Cả hai cử chỉ này đều đep như nhau
Một trái tim đau ,sự cao cả của Đồng Đức Bốn
Gửi bởi Hải Đăng Quang ngày 26/01/2010 08:57
Có 1 người thích
Trưa đói vào chùa ăn mày
Sư ra cơm chẳng bát đầy bát vơi
Thương người dạ đói sư cười
Có gì cao quí cho người xỏ xin
Đành vào viết một chữ 'Tiên'
Thánh hiền xưa đói mới lên thiên đàng
Mong người thoát nợ trần gian
Đói đời đã sánh khổ ngàn kiếp sau?
Mắt tràn giọt lệ xám màu
Nhà chùa nghèo lắm đừng vào ăn xin
Gửi bởi phuongcacanh ngày 13/06/2013 19:02
Đây là một trong 100 bài thơ hay nhất của thế kỷ xx
Gửi bởi Lliz ngày 03/10/2020 18:23
Giữa trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Ăn mày chẳng biết làm gì
Lá bùa đút túi lại đi ăn mày.
Tác phẩm này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh chúng ta mà Đồng Đức Bốn đã gióng lên. Kẻ ăn mày trong bài thơ chính là đại diện cho những con người nông cạn, thiếu hiểu biết, không biết tự đi tìm giá trị sống cho mình mà chỉ dựa vào sự bố thí của người khác, Lá bùa sư cho là một lời ngầm ý rằng: hãy đi học, hãy tự làm việc mà nuôi sống lấy bản thân mình đi; ta không cho con thức ăn, nhưng ta cho con một thứ còn giá trị hơn thế. Hay cũng có thể hiểu lá bùa ấy như một lời an ủi cho tâm hồn của người ăn mày, và nhắc nhở y về những phép nhiệm màu vẫn ẩn hiện trong thế gian mà Phật đã ban cho con người. Nhưng y nào có nhìn thấy được phép màu đó. Rốt cuộc, lá bùa thiêng liêng ấy lại bị nhét túi, còn ăn mày lại đi ăn mày, và cả đời y sẽ chẳng thể nào thoát khỏi số kiếp ăn mày ấy. Trong cuộc sống, cũng có biết bao những con người như vậy: không biết tự thay đổi để làm cho mình tốt đẹp hơn nên mãi mãi sẽ chỉ là một kẻ vô dụng, đến một lúc nào đó sẽ lặng lẽ ra đi khỏi thế gian này như một cái bóng mà chẳng ai hay biết. Đó là những kẻ ăn mày - không chỉ về vật chất, mà còn là tinh thần.
Gửi bởi THUÝ NGUYỄN thơ CỔNG LÀNG ngày 27/05/2023 14:18
Cho dù phép thần thông của Phật cũng không thể thay đổi số phận của kẻ lười biếng.