Thơ » Việt Nam » Lý » Đạo Hạnh thiền sư
Đăng bởi Vanachi vào 01/07/2008 11:07
日月出岩頭,
人人盡失珠。
富人有駒子,
步行不騎駒。
Nhật nguyệt xuất nham đầu,
Nhân nhân tận thất châu.
Phú nhân hữu câu tử,
Bộ hành bất kỵ câu.
Mặt trời rồi mặt trăng kế nhau mọc ở đầu núi,
[Trên cõi đời này], người nào người ấy đều đánh mất hạt ngọc của mình.
Như anh nhà giàu có con ngựa quý,
Lại đi bộ mà không cưỡi ngựa.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Nhật nguyệt ló non đoài,
Người người mất hạt trai.
Như nhà giàu có ngựa,
Bỏ ngựa đi chân hoài.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nhak ngày 07/02/2009 07:59
Trời trăng luân chuyển mỗi ngày,
Cũng là hoạ phúc đổi thay từng người.
U mê lắm kẻ nực cười,
Vứt đi hạt ngọc, bỏ rơi tâm mình.
Khác gì có ngựa chẳng tin,
Cứ cho chân đất lội sình mà đi.
Gửi bởi PH@ ngày 09/01/2014 22:51
Nhật nguyệt lên đỉnh nuí
Người người mất ngọc châu
Như nhà giàu có ngựa
Dắt bộ chẳng cưỡi đâu
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 17/06/2016 19:55
Đầu non nhật nguyệt ló
Người người mất hạt châu
Như nhà giàu có ngựa
Bỏ ngựa, bước đi đâu
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 11/12/2018 15:21
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 23/05/2020 20:26
Nhật nguyệt đầu non kế tiếp nhau,
Người người đều đánh mất rơi châu.
Như anh giàu có ngựa con quý,
Đi bộ mà không cưỡi ngựa đâu.