Đăng bởi demmuadong vào 12/08/2006 11:44, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 08/03/2007 06:46
Biển nhẹ nhàng xóa lấp đoạn đường ta đã qua
ngoảnh nhìn lại, chỉ gặp cát mênh mông, lặng lẽ.
Không có con đường nóng như hun trong chiều hạ
không có nhà cao chất ngất
không có dòng người đi như lũ cuốn dưới vòm cây
và những ngọn đèn mầu chói mắt.
Cái đốm lửa hy vọng chập chờn nơi khúc ngoặt
những ý nghĩ về rủi, may, còn, mất
những tính toán chi li và sự nhầm lẫn khôn cùng
những phép tắc ngặt nghèo và cái trớ trêu ngoại lệ
những giá trị không cân bằng luôn đổi chỗ
cái đã vỡ tan, cái mới dựng lên
tất cả mọi điều xa khuất.
Tôi là đứa trẻ muốn kêu to lên để nghe thấy lời mình trong biển
là người đàn bà tìm về kết cục
tôi đang đứng kề bên cái vạch nhỏ xíu
của thủy chung và sự phản trắc, của tan vỡ, và hy vọng,
của hằn thù và tha thứ.
Trong ánh rực rỡ của biển chiều
chỉ còn lại nỗi lo âu vẫn theo ta như chiếc bóng
không thể nắm giữ
cũng không thể lìa bỏ.