Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Duy » Mẹ và Em (1987)
Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Duy » Ánh trăng (1984)
Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Duy » Cát trắng (1995)
Đăng bởi Vanachi vào 07/03/2007 06:07, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 30/09/2009 03:48
Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
níu váy bà đi chợ Bình Lâm
bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần
Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng
Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
bà mò cua xúc tép ở đồng Quan
bà đi gánh chè xanh Ba Trại
Quán Cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn
Tôi trong suốt giữa hai bờ hư - thực
giữa bà tôi và tiên phật, thánh thần
cái năm đói củ dong riềng luộc sượng
cứ nghe thơm mùi huệ trắng hương trầm
Bom Mỹ dội, nhà bà tôi bay mất
đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn
Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi
khi tôi biết thương bà thì đã muộn
bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi (^oo^)(^oo^) ngày 16/12/2010 00:51
Có 2 người thích
minh thích nhất là 4 câu cuối:
Tôi đi lính lâu không về thăm ngoại
Dòng sông xưa vẫ bên lở bên bồi
Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nắm cỏ thôi!
Gửi bởi Trần Hân ngày 07/01/2019 13:13
Mình đọc bài thơ mà như bắt gặp chính mình trong đó: bây giờ đã 17,18 tuổi rồi, và sống cùng bà từ nhỏ đến lớn cũng chừng ấy năm, mà thực sự nhìn lại chỉ thấy những khi làm bà buồn, bà cực. Cả thời gian dài bên bà mà sao mình cứ ích kỷ, ấu trĩ. Bây giờ mình vẫn rất hối hận, ăn năn, tự nhủ sẽ giúp đỡ bà, thường xuyên chia sẻ với bà, nhưng vẫn rất khó để thay đổi bản thân. Mình rất sợ vốn thời gian còn lại bên bà cứ hao hụt dần, cho đến ngày bà không còn bên mình nữa.