Đọc "bóng nắng" của Nguyễn Đình Xuân
Khi nâng niu cuốn sách nhỏ xinh này, cuốn sách được chính tác giả viết lời đề tặng tôi muốn viết về một điều gì đó, tôi muốn tìm ra những bí ẩn đằng sau con chữ, và tôi đọc.
Thơ của Đình Xuân mộc mạc chân chất với những câu thơ dễ đi vào lòng người nhất là những người lính trong quân đội. Một mảng lớn trong "Bóng nắng" anh dành những tình cảm của mình cho gia đình, cho bố mẹ, vợ con với những dòng thơ dạt dào cảm xúc và ấm áp yêu thương.
Cha cho con hình hài, khi còn bé, mẹ chăm sóc con từng miếng ăn giấc ngủ và những đứa con được nâng niu trong vòng tay yêu thương đó sẽ vô cùng hạnh phúc. Khi lớn lên, thể hiện lòng biết ơn, sự yêu thương của mình, mỗi con mỗi cách nhưng với tác giả "Bóng nắng" của chúng ta, anh đã thể hiện sự yêu thương của mình thông qua những hành động thật cụ thể:
Mỗi lần về quê
Con thích được ngủ cùng với bố
Để nghe tiếng thở đều đều
Bố cố nuốt tiếng ho trong cổ
Không muốn con lo lắng nhiều hơn
Và khi ngủ cùng với bố, anh cảm nhận được sự yêu thương, lo lắng, chăm sóc của cha dành cho anh :
Mỗi lần về nhà bố thường chăm con
Lo mắc màn sợ nhà nhiều muỗi
Bàn tay run, chân chậm ghế cao...
Anh muốn trở về tuổi ngây thơ để ngủ vùi trong vòng tay ấm và hơn ai hết anh hiểu chốn bình yên nhất của mỗi con người chính là vòng tay cha mẹ.
Viết về vợ, thơ anh chẳng lung linh, chẳng cầu kỳ hoa mỹ nhưng người đọc thấy đẫm đượm tình yêu thương trong đó:
Thời gian trên ngực em
Ru anh vào giấc ngủ
Đôi môi còn cười nụ
Anh hôn cả trong mơ...
Sợi tóc của vợ vương nơi bàn phấn, cũng tạo cảm hứng cho anh. Sợi tóc, chứng nhân của tình yêu, khi yêu nhau, lấy nhau, suối tóc xanh bàn tay anh ve vuốt, giờ đây nhìn những sợi tóc"đã vừa vội bạc bởi "tháng năm tảo tần vất vả", anh hiểu sự hi sinh" cả đời lặng lẽ âm thầm" của chị, anh tự giận mình vô tâm và thơ anh trào dâng lên một niềm thương yêu vô hạn:
Vắng em anh nhìn sợi tóc
Chứng nhân gương mặt tình yêu
Cho anh một đời lặng lẽ
Mà sao nắng đã xế chiều...
Có những phút giây thăng hoa cảm xúc, anh viết thơ dành cho ai đó nhưng với bản chất dũng cảm của người lính anh chân thật giãi bày, chia sẻ với chị bằng những dòng thơ ngập ngừng,đậm chất người, chất đời.
Có thể em hờn ghen
Âm thầm nén sâu nơi ngực
Tha thứ cho anh trong ký ức
Anh không thể đốt kỷ niệm thành tro
Tình yêu thường để lại vào thơ
Những đắng cay, nỗi buồn thành ngọc
Em nhé xin em đừng khóc
Khi yêu anh không thể dối mình.
Thơ viết về những người yêu dấu của anh chẳng nuột nà, nó ngập ngừng như chính tình cảm của anh vậy, người đọc cảm thấy dường như muốn bộc bạch, giãi bày bởi những lo toan của cuộc sống khiến anh không thể chăm chút, quan tâm đến những người thân yêu của mình được nhiều hơn. Vâng" Quá chiều mình bóng ngược/ Đi cúi nhìn bước chân..." và tác giả đã nhìn thấy, đã tỏ bày và đã khiến người đọc rưng rưng.
Đọc "Bóng nắng", người đọc còn được thưởng thức những vần thơ tha thiết nồng nàn khi anh viết về những khoảnh khắc thăng hoa :
Vầng trăng nghiêng xuống làn môi
Đừng anh! Em sợ... có người, hình như
Lá rơi chợt động cuối thu
Nghe xôn xao gió, hình như ai nhìn
Không gian trở lại im lìm
Thế gian chỉ có chúng mình mà thôi
Trái tròn Thượng đế cắt đôi
Ngàn năm tìm lại con người vẫn say.
Hay những phút bâng khuâng, bên thềm xuân, ký ức chợt trở về:
Nắm tay nhầm phải người dưng
Thềm xuân bối rối ngỡ cùng bên em.
Về quê, nhìn chiếc cầu ao, nơi cũ còn đây,những đêm trăng sáng bên cầu em giặt áo, mối tình đầu tinh khôi chợt trở về, người cũ, em ở phương nào khiến lòng chợt lặng, khiến thơ bồi hồi:
Gió buông lơi giọt sương mềm
Sao rơi chấm lửng thả nghiêng bên trời
Áo nguyên hương thuở tinh khôi
Mà người giặt áo xa xôi phương nào.
Chẳng biết em nảo em nào, chẳng biết mối tình thứ mấy nhưng trong thơ Nguyễn Đình Xuân em được hóa thân vào cỏ cây hoa lá ( Trong bài Hồn cúc) vào sương thu bảng lảng ( Hình như thu giấu trong sương/ Bóng em khuất cuối con đường chơi vơi) vào kỷ niệm lung linh ( Em cầm tay trao đồng tiền lá/ tôi nhặt nụ cười má lúm đồng xu) khiến cho những vần thơ anh mềm mại trong ngần.
Đọc " Bóng nắng" người đọc còn được theo bước chân người lính trên khắp các nẻo đường anh đi, được thưởng thức món thắng cố, được uống rượu, ăn mèn mén( Uống những giọt sương ban mai/chắt từ mây mù núi đá/ đằm trong nước suối đầu nguồn....), được chòng chành cùng mối tình của chàng Công và nàng Cốc, được rạo rực trong tiếng khèn tìm bạn tha thiết dìu dặt của miền Tây Bắc và được thả mình cùng với " mắt mùa xuân còn thắm/ Khèn lơi lả trên môi..." được say trong men rượu Bắc Hà và được thấy nước non mình đẹp tựa gấm hoa...
Người lính về làng cất ba lô vào ký ức
lặng nhớ vụng dại thời trai trẻ
Chỉ còn cỏ xanh ngời phía chân trời
mây trắng còn bay...
.....
Cây bàng một mình góc phố
Cố đẩy câu thơ lên trời...
Với mỗi một tác phẩm, mỗi người đọc sẽ có những cảm nhận khác nhau nhưng có lẽ trong "Bóng nắng" bằng những dòng thơ dung dị chân chất và thấm đẫm tình người tác giả đã cố gắng truyền tải những sắc màu của cuộc sống, những yêu thương, những xúc cảm làm rung động tâm hồn người đọc.Mong rằng các bạn hãy tìm đọc Bóng nắng và tìm được trong tập thơ này những cảm nhận cho riêng mình.
Vũ Phương Thúy
(Blog Hoàng Hôn Tím)
Từng con chữ dường như biết nói...