Trang trong tổng số 128 trang (1272 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [64] [65] [66] [67] [68] [69] [70] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoàng Xuân Hoạ

CHÍ PHÈO ĐI DỰ Pestival
                            
Ông Ma đơ Len (tức Giăng Van Giăng), thị trương đảo hoang, hòn đảo xưa kia Rô bin xơn Cruxô vượt biển đi thám hiểm Đại dương bị bão đánh đắm thuyền dạt vào trú ngụ.
Từ ngày tới đây làm thị trưởng, ông mở tung cửa biển cho dân tự do buốn bán, làm ăn, không cấm chợ ngăn sông làm cho hòn đảo trở nên giáu có, phát triển thành hòn đảo du lịch có tiếng, sau đó ông đặt tên là đảo Hòa Bình. Đảo Hòa Bình có những khách sạn 5 sao, sân golf, sân tennis, sân đá bóng đủ tiêu chuẩn quốc tế. Bãi biển nước trong vắt nhìn rõ từng đàn cá bơi tung tăng dưới đáy cát. Độ mặn của nước biển, nước mặn vừa phải vì trên đảo có suối nước khoáng (ngọt) đùn từ lòng đất lên chảy ra hòa vào biển làm cho nước ở đây luôn ấm, không mặn chát như những bãi biền nơi khác, du khách tắm biển không bị hại da, sém nắng. Sơn hào hải vị ở đây lại rất chi là nhiều và rẻ. “Thiên thời địa lợi” trên đảo thích hợp với đủ loại cây quả. Bất cứ trên thế giới có thứ cây quả gì đem đến đây trồng đều lớn nhanh, xanh tốt, ra qủa ngon hơn, thơm hơn, ngọt hơn, chất lượng hơn ở nơi đất “tổ” thứ hoa quả ấy nhiều lần.
Đảo Hòa Bình luôn được các tổ chúc phi chính phủ thuê làm nơi họp hội nghị tổng kết các phong trào... tỉ như các cuộc vận động quyên góp quân áo cũ, bán đấu giá sim điện thoại có số đẹp, tranh, ảnh hay báu vật của mấy vị quan chức muốn nổi tiếng... một đêm để lấy tiền giúp mấy anh nhà nghèo vùng sâu, vùng... xa xa... khỏi đói nghèo một vài tháng.
Ma Đơ Len bỗng nảy ra sáng kiến, tổ chức một cuộc Pét ti van (festival) những nhân vật tiểu thuyết nổi tiếng của các nước về đây để gặp gỡ nhau. Ý tưởng của ông thị trưởng là thành lập một Hội “Những nhân vật nổi tiếng” do Rô Bin Xơn làm chủ tịch lâm thời, ông làm chân phó Hội, sau đó đại hội bầu ai vào ban chấp hành thì tùy ý họ. Mỗi nước ông chỉ mời một người. Người thứ nhất là Đông Ki Sốt của Tây Ban Nha, người thứ hai Đông Gioăng của Pháp, người thứ ba là ChichiKốp của Nga, người thứ tư là AQ của Trung Quốc, người thứ năm là Chí Phèo của Việt Nam... vân và vân... Ông cho tùy tùng đem máy bay riêng của mình đến tận nước đón từng người đi dự. Các đại biểu do ông lên danh sách tự chọn, được Rô bin xơn tham khảo, thêm bớt.
Nghe tin Chí Phèo được mời đi dự pét ti van. Tức thì, Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân Tóc Đỏ, Lão Khổ và cả Chu Văn Quềnh... rủ nhau đến tận văn phòng phòng ngoại vụ Bộ Ngoại giao để khiếu nại. Khi nghe Bộ Ngoại giao giải thích, việc này không phải do nhà nước cử mà do ông Ma đơ len thích ai thì mời người ấy, lúc đó họ mới chịu ra về trong ấm ức, rủa thầm thằng cha Ma đơ len không hiểu gì về tình hình cái nền văn chương Việt Nam, mời không đúng người đủ tư cách! Chí Phèo là cái thá gì mà hắn được mời còn mình lại không? Họ túm năm, tụm ba cùng nhau bĩu môi dè bỉu chê lây sang cả ban chấm giải Nobel. Họ cho rằng ban chấm giải này là ban chấm... dốt, mù mờ, đếch biết thưởng thức văn chương Việt Nam. Năm nào cũng trao giải, toàn đi trao giải lung tung cho ba anh, chị mũi lõ đầu to, chưa đến tuổi năm mươi tóc đã bạc trắng mà không chịu bỏ tiền ra nhuộm cho tóc đen nhánh như tóc thanh niên trông cho tráng kiện, trẻ mãi không già như các nhà thơ, nhà văn Việt Nam. Đúng là dân ki bo! Thơ văn, tiểu thuyết thì viết toàn bằng thứ tiếng Anh lai căng; tiếng Pháp, tiếng Đức, Tây Ban Nha, tiếng Bồ, tiếng Thổ... còn bắt phải dịch ra tiếng Anh chuẩn của chính nước... ông Anh thì mới xét giải! Cứ như đánh đố người ta mà cũng... nào là có tính dự báo, tính sử thi, tính thời đại cao, tính nhân văn sâu mới chả sắc... sâu sắc cái con mẹ Đôp! Chúng ông, bà đây vãi tè vài bãi vào thứ sâu sắc thực dân đế quốc nhà chúng bay, không thèm nhé!
                                      ***
Thấy người tình được đi xuất ngoại, Thị Nở hớn hở tức tốc thuê ngay taxi đưa Chí Phèo tới một cửa hàng thời trang mua cho chàng một bộ com lê may sẵn gồm đủ giầy tây, mũ phớt . Anh Chí diện bộ về làng Vũ Đại. Thấy Chí Phèo có bộ quần áo mới, cả làng Vũ Đại kéo nhau đi xem xúm xít, trầm trồ khen anh Chí đẹp trai. Chuyện loang ra, đến tai chính quyền xã. Mấy ông cán bộ xã hay tin anh Chí được đi dự pét ti van, họ cử người về làng Vũ Đại tra vấn thực, hư. Anh Chí bèn giơ ra tờ giấy mời tiếng Anh chen tiếng Việt nói rõ họ bao toàn bộ nơi ăn chốn ở, nghỉ ngơi, tham quan du lịch, có tàu bay riêng đến đón tận nhà. Giấy mời người ta cho cán bộ sứ quán đi ô tô đem đến đưa tận tay anh Chí, thành thử chính quyền địa phương không hề biết trước việc này. Nếu giấy mới ấy mà đưa về xã thì đã có người khác đi thay chứ đâu đến lượt anh Chí. Trong họ ngoài làng thiều gì con cháu họ hàng các ông cán bộ xã đi thay.  
Biết đích xác chuyện ấy là có thật, họ mới tẻ ngửa người ra vì không thể ngờ... nhưng mấy ông chính quyền xã liền đổi tức làm vui. Họ nhận ngay ra giá trị của anh Chí làm vinh dự cho làng, cho xã họ. Họ khẩn cấp triệu tập cuộc họp đầy đủ thành phần từ chủ tịch UB hành chính xã, Hội đồng nhân dân xã, trưởng ban mặt trận, hội cựu chiến binh, các đoàn thể thanh niên, phụ nữ, Hội Người cao tuổi bàn việc anh Chí đi dự Pét ti van tận bên Tây. Cái chính là việc anh Chí ăn mặc ra sao khi xuất ngoại. Mình là người Việt Nam phải mặc đồ dân tộc mình, ai đi mặc toàn đồ Tây như con mẹ Thị Nở vừa mua, nhỡ thế giới người ta tưởng nhầm anh Chí xã mình là người Hàn Quốc, Nhật Bản, hay Thái Lan thì cứ là thiệt thòi to!
Cuộc họp liên tịch của mấy ông cán bộ xã bàn đi tính lại và đi đến một quyết định thống nhất rằng: Cái quần Tây và đôi giầy da do Thị Nở đã trót mua rồi thì cứ để anh Chí mặc quân và đi giầy Tây, ấy là phần dưới. Còn phần từ cạp quần lên đầu, UB xã sẽ trích quỹ văn hóa ra sắm để tặng anh. Gồm cái áo the thâm mặc bên trong, chiếc áo trấn thủ khoác ngoài, và chiếc mũ tai bèo đội trên đầu cho đúng với ba phong trào cách mạng, cho đủ phong cách dân tộc bên trên, hiện đại phía dưới để hội nhập vào thế giới cho ra dáng người Việt Nam mình thông minh, nhạy bén, thiên hạ có thứ gì độc đáo thì nước Nam làm ra của ấy riêng kiểu, riếng mốt như cái mũ phớt dạ được “hiện đại hóa” thành cái mũ vải tai bèo có quai cài cổ. Hay cưa đi đôi càng chiếc xe kéo tay, thêm cái bánh xe vào mấy thanh ống tuýp thành bộ phận đẩy đằng sau ra cái xích lô cho anh phu xe ngồi lên đạp, không còn phải kéo khách chạy bộ, sướng đời quá đi, còn gì. Hoặc nhập xe vận tải hàng hóa về đóng thành xe chờ hành... khách thế có hiện đại không? Người Châu Âu, Châu Mỹ giàu nứt mái đổ tường thế, nhưng đã ai được vinh dự mất tiền đi thứ xe chở lợn, chở cưu để bay xuống ruộng, lăn xuống vực bươu đầu sứt trán bao giờ chưa?     
Ba hôm sau anh Chí được máy bay đến tận nhà đón, bay vút lên trời đưa đi. Qua Trung Quốc máy bay hạ cánh xuống đón ông anh hàng xóm tốt bụng AQ.
AQ hớn hở bước lên máy bay với bím tóc tết đuôi sam thả ngúng nga ngúng nguẩy sau gáy, nửa đầu trước cạo trọc trắng hếu. Trên mình AQ mặc cái áo Tôn Trung Sơn khuy cài kín cổ, phần dưới là cái quần bò lavis, chân xỏ đôi giày vải dã chiến cao cổ, xà cạp quấn chẽn hết bắp chân. AQ đang bước lên cầu thang máy bay thì một người đàn bà tong tong chạy đến định lên theo, liền bị những người Trung Quốc ra tiễn AQ giữ lại không cho bà đó lên. Thấy mình bị giữ lại, bà ta chu chéo mắng:      
  - Đồ khốn! Chúng mày biết bà là ai không?
          Mấy người giữ túm bà ta, ngơ ngác, lắc đầu ra ý không biết.
- Bà là Lỗ Toàn Nhi, tức Lỗ Thị đây! Không có Lỗ Thị này giống nòi nhà chúng bay hỏi... bao giờ mới có được gần tỉ rưỡi người như ngày nay? Tránh ra cho bà lên máy bay đi dự Pét ti van!
Ba, bốn người giữ Lỗ Thị không chịu buông, vẫn giữ chặt không cho lên. Họ giải thích rằng ông Ma đơ len không mời Lỗ Thị.
Lỗ Thị giật người khỏi tay những người túm giữ, bức xúc:
- Lão Ma đơ len không mời thì mai Lỗ Thị này vẫn cứ đi. Cháu, chắt của tám đứa con gái, một đứa con trai nhà Lỗ Thị này sẽ tài trợ cho Lỗ Thị đi. Chúng nó, đứa lấy chồng bên nước Anh, đứa làm dâu nước Mỹ, Đức, Nga, Ca na Đa... có cả! Lỗ Thị ta có thể đi du lịch bằng tầu vũ trụ ấy chứ! Đào Hòa Bình của lão Ma Đơ Len, Lỗ Thị này bay cái xoẹt tới nơi ngay, các ngươi đừng khinh thường ta!
Ngay ngày hôm sau người ta thấy Lỗ Toàn Nhi một mình thuê một chuyến báy bay riêng, bay đi dự Pét ti van ở đào Hòa Bình của ông Ma đơ len thật, không nói ngoa.
Cái bét ti van ấy thành công đến đâu thì chúng ta phải chờ anh Chí Phèo đi dự về báo cáo lại...
   14/4/2009
Hoàng Xuân Họa
-----------------------------
Chú thích:
- Ma đơ len (Madeleine) Giăng Van Giăng (Jean Valjran), nhân vất trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ”.
- Đông ky sốt (Đôn ki hô tô), nhân vật tiểu thuyết của Xéc văng téc (Cerantes).
- Đông Gioăng (DonJuan), một nhân vật của Mô ni e (Monière).
- Chichikov, nhân vật chính trong tiểu thuyết “Những linh hồn chết” của Nikolai Gogol.
- AQ, nhân vật trong truyện “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn...
- Lỗ Toàn Nhi, nhân vật chính trong tiểu thuyết “Báu vật của đời” của Mạc Ngôn.
- Tám Bính, chị Dậu, Trạch Văn Đoành, Xuân Tóc Đỏ, Lão Khổ, Chu Văn Quềnh... là người Việt Nam ai chẳng biết, không cần chú thích họ ở đâu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

                  Đám tang linh đình
          
Cha sắp mất, thằng Út bàn với các anh chị:
- Em tính thuê 50 cái xe hoa, mời 500 người đi đưa đám tang thật linh đình cho linh hồn cha vui lòng.
Chị Bốn nó la:
- Em phung phí quá! Tổ chức đám tang gia đình, mời vài ba người thân quen thì chỉ cần mướn một chiếc xe là đủ.
Anh Ba vội can thiệp:
- Xe hoa làm chi? Cứ mỗi người một bó hoa là đẹp rồi.
Anh Hai gật gù:
- Chú Ba nói cũng có lý, anh thấy ông cụ có bao giờ thích hoa đâu? Bưng một bình hoa tượng trưng là đủ...
Bất chợt có tiếng rên khẽ, rồi một giọng nói yếu ớt:
- Tụi bay tính toán như thế tốn kém quá! Đưa giùm cây gậy cho tao tự đi bộ ra nghĩa trang cũng được.   


ST
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Năm câu hỏi của nữ thẩm phán

Nữ thẩm phán X là người xử ly hôn có tỷ lệ hoà giải thành công cao nhất trong 24 toà án quận huyện của TP.HCM: 99/100 vụ. Vụ nào, bà cũng chỉ cần hỏi năm câu là cặp vợ chồng sắp tan đàn xẻ nghé nắm tay nhau hoan hỉ ra về. Sau đây là một trong 99 vụ bà đã xử:

– Này anh kia, nếu anh khăng khăng không thể chung sống với vợ nữa thì hãy trả lời năm câu hỏi sau. Câu thứ nhất: Bao năm nay anh có phải sống chung với lôcốt không?

– Thưa toà, có!

– Anh có phải sống chung với kẹt xe?

– Thưa, có! Nhưng...

– Anh có phải sống chung với ô nhiễm?

– Có luôn, nhưng mà...

– Anh có phải sống chung với ngập nước?

– Tất nhiên, nhưng toà ơi, mấy cái này đâu có liên quan gì đến chuyện vợ chồng tụi em?

– Câu cuối cùng: Cớ sao anh đã có thể sống chung với mấy thứ ôn dịch đó và không chừng còn phải sống với chúng tới đầu bạc răng long, mà không thể chung sống với... vợ?

Cả 99 vụ, ông chồng nghe xong câu cuối đều ngẩn người ra, “Ờ hén” rồi dắt tay vợ ra về. Nhưng vụ thứ 100 không diễn ra như thế: cả bốn câu hỏi người chồng đều dõng dạc trả lời “Không!”

– Ủa, anh là người ở đâu mà lâu nay không phải chung sống với ô nhiễm, bụi bặm, kẹt xe, lôcốt, triều cường, hố tử thần...?

– Dạ, em là dân quê mới nhập cư!

Từ đó, bà thẩm phán chỉ nhận xử cư dân TP.HCM.

NGƯỜI GIÀ CHUYỆN  
(Báo SGTT)
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Hồng Hải

Em xin tiếp lời đoạn cuối của Bác Vô Danh thi, nếu có gì không phải phép, bác thứ lỗi nhé:
...

Tuy nhận xử cư dân TPHCM, nhưng bà thẩm phán vẫn ấm ức lắm. Và cái ấm ức của bà có cơ sở vững chắc nữa chứ. Chả là vừa qua cư dân của các tỉnh Đồng Nai, Bà rịa- Vũng tàu chả phải là bao năm qua vẫn sống chung với ô nhiễm, khói bụi...từ các khu công nghiệp, cụm công nghiệp mà điển hình nhất là vụ Ve Dan đó sao?

Nhưng ấm ức là ấm ức bởi cái sự ấm ức ấy không có đơn từ, không được tiếp nhận từ khâu ban đầu thì làm sao mà thụ lý giải quyết theo quy trình tố tụng được. Là thẩm phán bà nắm rõ điều này hơn ai hết.

May sao, một chiều đẹp trời không bụi, không kẹt xe, không ô nhiễm, không lô côt và hố tử thần bà gặp lại một trong bốn người đàn ông đã dõng dạc trả lời bà tiếng"Không" khách khí đấy. Bà nêu nỗi ấm ức của mình. Bất ngờ người đàn ông mĩm cười trả lời:

- Chúng tôi có sống chung với bụi, khói, ô nhiễm mà cụ thể là vụ VeDan bà nêu đó, nhưng chúng tôi kiện và chúng tôi được đền bù thoả đáng!!!!
Bây giờ bà thẩm phán mới ngộ ra rằng: Cư dân nội thành TPHCM hiền thật đấy!
Ta về khuất bóng tây sơn nhạn
Tịch mịch rả cánh bay
Quay đầu là núi
Gửi lòng bằng hữu
Chỉ chút hương cay.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Hồng Hải

Tin!

Tại phiên toà, thẩm phán hỏi bị cáo: Trong vụ án này, có 6 nhân chứng đã khai nhận trước toà nhìn thấy bị cáo phạm tội. Bị cáo có ý kiến gì khác không?
Bị cáo: Trước khi vào phòng xét xử, ở trại tạm giam có 60 người kể với bị cáo thẩm phán xét xử bị cáo sáng nay là một người xấu, nhưng bản thân bị cáo không tin điều đó. Vấn đề còn lại là tuỳ thẩm phán quyết định và bị cáo tin niềm tin của bị cáo là có cơ sở!!!
Thẩm phán:......!!!!!
Ta về khuất bóng tây sơn nhạn
Tịch mịch rả cánh bay
Quay đầu là núi
Gửi lòng bằng hữu
Chỉ chút hương cay.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

     Khỏi bệnh

Trong một bệnh viện tâm thần, bệnh nhân A đi chơi với bệnh nhân B, bệnh nhân A bị té xuống hồ nước, bệnh nhân B thấy vậy lao xuống cứu. Sáng hôm sau bác sĩ điều trị gọi bệnh nhân B lên thông báo:
- Anh có một tin buồn và một tin vui. Tin vui là hành động cứu người chứng tỏ anh đã hết điên và anh sắp được ra viện, tin buồn là người anh cứu hôm qua đã treo cổ tự tử.
Bệnh nhân B liền nói :
- Nó đâu có tự tử, tự tui treo nó lên để mau khô đấy chứ!
-!?!?

ST    
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Vodanhthi đã viết:
Năm câu hỏi của nữ thẩm phán

Nữ thẩm phán X là người xử ly hôn có tỷ lệ hoà giải thành công cao nhất trong 24 toà án quận huyện của TP.HCM: 99/100 vụ. Vụ nào, bà cũng chỉ cần hỏi năm câu là cặp vợ chồng sắp tan đàn xẻ nghé nắm tay nhau hoan hỉ ra về. Sau đây là một trong 99 vụ bà đã xử:

– Này anh kia, nếu anh khăng khăng không thể chung sống với vợ nữa thì hãy trả lời năm câu hỏi sau. Câu thứ nhất: Bao năm nay anh có phải sống chung với lôcốt không?

– Thưa toà, có!

– Anh có phải sống chung với kẹt xe?

– Thưa, có! Nhưng...

– Anh có phải sống chung với ô nhiễm?

– Có luôn, nhưng mà...

– Anh có phải sống chung với ngập nước?

– Tất nhiên, nhưng toà ơi, mấy cái này đâu có liên quan gì đến chuyện vợ chồng tụi em?

– Câu cuối cùng: Cớ sao anh đã có thể sống chung với mấy thứ ôn dịch đó và không chừng còn phải sống với chúng tới đầu bạc răng long, mà không thể chung sống với... vợ?

Cả 99 vụ, ông chồng nghe xong câu cuối đều ngẩn người ra, “Ờ hén” rồi dắt tay vợ ra về. Nhưng vụ thứ 100 không diễn ra như thế: cả bốn câu hỏi người chồng đều dõng dạc trả lời “Không!”

– Ủa, anh là người ở đâu mà lâu nay không phải chung sống với ô nhiễm, bụi bặm, kẹt xe, lôcốt, triều cường, hố tử thần...?

– Dạ, em là dân quê mới nhập cư!

Từ đó, bà thẩm phán chỉ nhận xử cư dân TP.HCM.

NGƯỜI GIÀ CHUYỆN  
(Báo SGTT)
Gần đây, bà thẩm phán trên mới nhận được "Thông tư Hướng dẫn về việc xử ly hôn các công dân mới nhập cư". Trong thông tư, các hướng dẫn cụ thể vẫn như cũ, chỉ thay đổi năm câu hỏi như sau:

Câu 1: Bao năm nay anh có phải sống chung với lũ không?

Câu 2: Anh có phải sống chung với thuốc trừ sâu không?

Câu 3: Anh có phải sống chung với ốc bươu vàng, rùa tai đỏ, cây mai dương... không?

Câu 4: Anh có phải sống chung với dự án sân gôn, khu công nghiệp, nhà tái định cư... treo không?

Câu cuối cùng:
(sử dụng lại câu dùng cho các công dân thành phố)

Sau khi quán triệt thông tư, bà thẩm phán lại hoàn thành chỉ tiêu hoà giải được 100% các vụ ly hôn trên địa bàn bà đảm trách.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyễn Hồng Hải

Thắng!

Trong một trận đấu quyền anh, một võ sĩ bị đánh vào mắt chảy máu. Khi ấy mọi thứ cứ nhập nhoà và anh ta cứ đanh loạn xạ vào khoảng không trước mặt.
Đến khi nghỉ giữa hiệp đấu, võ sĩ nọ hỏi người chăm sóc mình: Tôi có cơ hội thắng không:
Chắc chắn có, người chăm sóc trả lời- nếu như anh cứ khoáy động không khí xung quanh địch thủ. Tôi chắc thế nào hắn cũng bị viêm phổi!!!
Ta về khuất bóng tây sơn nhạn
Tịch mịch rả cánh bay
Quay đầu là núi
Gửi lòng bằng hữu
Chỉ chút hương cay.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Nguyễn Hồng Hải đã viết:
Em xin tiếp lời đoạn cuối của Bác Vô Danh thi, nếu có gì không phải phép, bác thứ lỗi nhé:
...

Tuy nhận xử cư dân TPHCM, nhưng bà thẩm phán vẫn ấm ức lắm. Và cái ấm ức của bà có cơ sở vững chắc nữa chứ. Chả là vừa qua cư dân của các tỉnh Đồng Nai, Bà rịa- Vũng tàu chả phải là bao năm qua vẫn sống chung với ô nhiễm, khói bụi...từ các khu công nghiệp, cụm công nghiệp mà điển hình nhất là vụ Ve Dan đó sao?

Nhưng ấm ức là ấm ức bởi cái sự ấm ức ấy không có đơn từ, không được tiếp nhận từ khâu ban đầu thì làm sao mà thụ lý giải quyết theo quy trình tố tụng được. Là thẩm phán bà nắm rõ điều này hơn ai hết.

May sao, một chiều đẹp trời không bụi, không kẹt xe, không ô nhiễm, không lô côt và hố tử thần bà gặp lại một trong bốn người đàn ông đã dõng dạc trả lời bà tiếng"Không" khách khí đấy. Bà nêu nỗi ấm ức của mình. Bất ngờ người đàn ông mĩm cười trả lời:

- Chúng tôi có sống chung với bụi, khói, ô nhiễm mà cụ thể là vụ VeDan bà nêu đó, nhưng chúng tôi kiện và chúng tôi được đền bù thoả đáng!!!!
Bây giờ bà thẩm phán mới ngộ ra rằng: Cư dân nội thành TPHCM hiền thật đấy!

=D>
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Nguyễn Hồng Hải đã viết:
Thắng!

Trong một trận đấu quyền anh, một võ sĩ bị đánh vào mắt chảy máu. Khi ấy mọi thứ cứ nhập nhoà và anh ta cứ đanh loạn xạ vào khoảng không trước mặt.
Đến khi nghỉ giữa hiệp đấu, võ sĩ nọ hỏi người chăm sóc mình: Tôi có cơ hội thắng không:
Chắc chắn có, người chăm sóc trả lời- nếu như anh cứ khoáy động không khí xung quanh địch thủ. Tôi chắc thế nào hắn cũng bị viêm phổi!!!
! Hú hồn! Tôi cứ tưởng là trong cơn nhập nhòa mờ nhân ảnh, hắn đã bụp ông trọng tài rồi!
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 128 trang (1272 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [64] [65] [66] [67] [68] [69] [70] ... ›Trang sau »Trang cuối