Trang trong tổng số 440 trang (4397 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [356] [357] [358] [359] [360] [361] [362] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Nguyệt Thu đã viết:
Đến với một sân chơi vẫn là chủ ý riêng của từng người. Nơi nào thích và hợp, mình ở lại. Nơi nào thấy chán, thấy lạnh lẽo thì mình rời đi, đó cũng là lẽ thường tình thôi. Không chỉ có trên các forum của mạng ảo, mà ngay cả ngoài đời, bạn không sao tránh khỏi hiện tượng mà bạn nói: "Cây đa, cây đề...", đó cũng là một chuyện thường tình, ta đâu "quyết mà được", phải không? :) Ở Thi viện cũng vậy, cũng đã có hồi rộ lên chuyện "Cây đa, cây đề" nhưng may thay, đó mới chỉ là do một số thành viên cứ muốn làm quá lên nên cố tình gán nó cho một số người khác. Hiện tượng đó cũng không kéo dài, và nói chán, lại gặp phải sự không đồng tình từ phía các "khổ chủ" nên rồi mọi sự cũng êm và đi vào lãng quên.
Nếu bạn thấy Thi viện thực sự cần cho bạn, là bổ ích, thì Thi viện có lẽ là như vậy thật! :)
Cây trồng do mỗi chúng ta
Xanh tươi chẳng phụ thuộc đa hay đề.
Cỏ non giữ vững sườn đê
Hơn ngàn vạn gốc đa đề bonsai!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Nguyệt Thu đã viết:
@vodanhthi: Bài thơ bạn viết hay quá, NT đọc mà cứ ngẩn ngơ! =D>Cảm ơn bạn vì đã tâm đắc với bài "Với đêm..." của NT đến vậy. NT đã đọc bài bình của bạn trong chỗ lưu trữ thơ Từ Nguyễn từ bữa trước. :)Những đồng cảm này thật là đáng quý với NT, vì "Với đêm..." là một bài thơ mà NT rất yêu, bạn ạ!:)
Nhìn lại dòng thời gian, hoá ra bạn viết bài này cũng hơi lâu lâu rồi, ngay từ dạo NT viết và đưa "với đêm..." vào Thi viện! :)

Hôm nay ghé thăm nhà Nguyệt Thu, tình cờ đọc được những dòng trên.

1. Bạn đã ngợi khen, mình ghi nhận. Tuy nhiên lại không dám nhận rằng đó là bài thơ hay. Xin mượn lời của Tự Thanh tiên sinh để nói “Kỷ cú vô liêu cảm vị thi” (Vài câu buổn bã không dám gọi là thơ). Vả chăng đó chỉ là một từ phẩm soạn theo phổ “Cô nguyệt ý”. Thơ thì khó làm quá, nên tạm mượn từ phẩm để nghêu ngao một chút giữa cuộc đời buồn này.

2. Cũng vì lý do ấy nên sau khi đọc xong bài “Với đêm”, mình cứ nghĩ ngợi hoài. Thật ra không ít người trong chúng ta cũng từng thao thức với mảnh trăng côi. Có cảm giác rằng “Với đêm”, Nguyệt Thu đã không chủ động làm thơ, mà đến lúc đó, những dòng ấy đã tự động lai láng, không kềm giữ được. Cũng dễ hiểu thôi: đến như lão Lý thần tiên kia mà còn không chịu nổi, phải thốt lên “Độc chước vô tương thân”, thì làm sao mà o Huế lại không thỏ thẻ “Không cố nhân” cho được?
Có đỉnh núi nào mà lại không côi? Mà trăng lại còn cao hơn núi…
Cô nguyệt ý.

3. Về việc “bài bình” gì đó mà Nguyệt Thu nhắc, thì thật tình là mình hoàn toàn không nhớ. Từ khi “trốn viện” đến giờ, đầu óc cứ lơ ngơ, ký ức bị gậm nhấm hết. Xem lại “Từ Nguyễn tàng thư” thì chỉ thấy một bài nhận xét của anh Võ Quê thôi, chứ mình đâu có ghi dòng nào đâu? Hay là Nguyệt Thu nhầm người rồi nhỉ?
Thăm bạn một chút.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Vodanhthi đã viết:
Nguyệt Thu đã viết:
Với đêm...


Ngồi với đêm...
Yên lặng
Mưa đã ngừng
Loáng trăng...
Vườn khuya thiêm thiếp ngủ
Mỗi ta với chị Hằng...

Có ai đêm nay không ngủ được
Mang thơ làm dạ tiệc đãi mình?
Mượn ánh trăng huyền hoặc
Xua nỗi niềm chênh vênh...

Có ai đêm nay làm mặc khách
Không rượu
Không trà
Không cố nhân...
Ngồi với đêm
Yên lặng
Âm thầm đối ẩm với trăng suông?

NT

Cô nguyệt ý

Tai nào lắng
Ánh treo nghiêng
Bồi hồi u uẩn dạ triền miên
Sương sa trăng với Nguyệt
Lá khóc ngoài hiên
Muôn thuở chênh vênh vạn cổ miền.

Tĩnh dạ tứ
Ý yên đêm
Cùng trăng với bóng tựa thần tiên (*)
Nguôi ngoai lòng mặc khách
Nụ nở điềm nhiên
Cười mỉm thiên thu mọi kiếm tìm.

…Như một nỗi đời riêng…

(Ngẫu cảm 24.9.2010)


(*) Mượn ý “Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân.“ (Lý Bạch: Nguyệt hạ độc chước kỳ 1).
Không luận là thơ hay từ phẩm, NT chỉ thấy hay và thích, đặc biệt là khi bạn đặt tất cả vào trong một trường liên tưởng đề dẫn đến Như một nỗi đời riêng. Đọc và NT cảm nhận được ở đó có một sự đồng cảm sâu sắc với những gì mà NT cảm nhận được trong một đêm mà trăng thu ở Huế vừa sáng đẹp lạ lùng vừa có vẻ lành lạnh, cô chiếc. Trăng và người lúc đó như cùng trong một sự cảm thông, chia sẻ ngấm ngầm tình, ý, dù không ai thốt lên một âm thanh nào. Trùm lên tất cả là một sự lặng lẽ đến rợn người... :)

Còn việc "đầu óc cứ lơ mơ" thì đâu cứ gì "người trốn viện", ngay NT cũng lơ mơ này! :P NT không nhầm khi nói bạn đã có để lại bút tích ở trang lưu trữ thơ Từ Nguyễn, chỉ nhầm khi nghĩ là bạn có bài trả lời ở bài Với đêm, hoá ra là ở chỗ bài "Nhân sinh không là mộng" (http://www.thivien.net/viewpoem.php?UID=9pn2F2KQNy6FOabplENPqA :P. Và cũng may, nhờ có bạn, mình quanh lại tìm, mới biết là mình bỏ sót "Với đêm", chưa đưa nó vào chỗ lưu trữ! :)

"Cuộc đời buồn, còn vui được cứ vui", bạn ạ. Xin mượn một câu thơ NT từng viết để nói cùng bạn, dù biết là... chẳng ăn thua gì!:)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

@chị NT: em phát hiện ra mùa thu ở giữa hai người rất khó thay đổi, chị à.

THU Ở GIỮA HAI NGƯỜI

Em dắt mùa thu vào phố chiều
Gieo lơ đãng hàng lộc vừng chớm nụ
Thoảng heo may trong vòm me ấp ủ
Nắng thì gần và hoàng hôn rất xa.

Mùa thu ấy như chưa hề đi qua
Trong ngưỡng nhớ lời thầm thì vẫn kể
Dẫu bao mùa thu dịu dàng đến thế
Vẫn ganh lời thu em đến đầu tiên.

Vô tình mang năm tháng triền miên
Giấu tình cảm vào trong sâu kí ức
Chỉ còn lại hai phương trời xa nhất
Lá dẫu vàng, mùa thu đâu hay.

Chợt tình cờ trong mùa thu nay
Dấu hỏi lặng thầm gắn khung cửa sổ
Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ
Nên mùa thu khẽ liếc hơi nghiêng.

Bao mùa thu vàng lá điểm bên thềm
Em đừng dắt thêm mùa nào nữa nhé.
Chỉ một lần đủ cho ta như thế
Để mùa thu vĩnh viễn giữa hai người.

9-10-2010.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@ngh.mai: Chị nghĩ là không chỉ mùa Thu, mà bất cứ mùa nào ghi dấu kỷ niệm của một tình yêu, đều là mùa vĩnh viễn ở lại trong lòng người... :) Cái tứ thơ mùa vĩnh viễn giữa hai người của em thật đẹp! =D>


Mùa không dễ phai...


Có một mùa không thể chia tay
Dù thời gian vẫn trôi qua từng kẻ lá...
Nét mi xưa dẫu mờ phai trong trí nhớ
Mà dáng mùa-có muốn, dễ gì xua!

Có thể là Xuân một thuở rộn rã khua
Tiếng đồng vọng của tháng ngày tươi trẻ
Tình yêu đến trên nụ hồng vừa hé
Ngát thơm hương, ngây ngất đến tận giờ!

Có thể là ngày nắng Hạ bâng quơ
Phượng rực rỡ trải lối mơ vào giữa
Đêm hạ huyền chợt bừng lên ngọn lửa
Trong lặng thầm có ngùn ngụt đắm say...

Có thể là Thu gửi nhớ vào mây
Bồng bềnh trắng nẻo trời xanh ngọc biếc
Lá rơi rơi, khơi lên ngàn nuối tiếc
Như biết rồi tất cả sẽ vời xa...

Cũng có thể là Đông, khi ngọn nắng nhạt nhoà
Mưa thả xuống, gió lăn triền cô quạnh
Tay sẻ ấm cho bàn tay bớt lạnh
Chút nồng nàn còn giữ tới Đông nay

Có một mùa vĩnh cửu dẫu chia tay
Người xa người nhưng mùa luôn ở lại
Góc ký ức sẽ còn lung linh mãi...
Tình nhớ tình nên có dễ nào phai!


NT, 10/10/2010





Sông Hương chiều tháng 4/2010
Photo: Nguyệt Thu
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thu Phong

.

Chị rất đồng cảm với "Mùa không dễ phai..." của em, chị viết cùng em một bài... Chúc chủ nhật thật vui nha.

Còn đây…

Cả bốn mùa vẫn mãi còn đây
Dẫu tháng
năm đi, ngày trôi trong thầm lặng
Dù tình yêu nếm bao nhiêu ngọt, đắng
Và trái tim bao tuổi … vẫn vội lay

Vẫn còn xuân ngan ngát vạn men say
Đàn bướm lượn rập rờn cùng hoa nắng
Tinh khôi sương lấp lánh màu áo trắng
Mắt môi cười, ôi tuổi trẻ thần tiên…

Vẫn còn đây sắc hạ tím chiều hiền
Kề hồ Tây, đường Cổ Ngư lộng gió
Ánh trăng treo trên khung trời bỡ ngỡ
Ngọn lửa nào trong ánh mắt vừa nhen

Giữa dáng thu từng sợi nắng hanh vàng
Làn tóc rối đẫm mùi hương tháng tám
Lá rơi nhiều khơi dòng thơ lãng mạn
Ta gửi vào trong gió vạn đường mơ

Cả mùa đông lạnh buốt cơn gió mùa
Có hơi ấm của vòng tay kề cận
Lời thủ thỉ tiếng hỏi han cần mẫn
Thoáng mây vương mà ấm áp ngàn xa

Vẫn còn đây cả giao mùa lân la
Những mong manh tóc xanh chợt dừng lại
Nỗi nhớ len hương âm thầm theo mãi
Có khi nào quên được dẫu mùa đi

10/10/2010
Thu Phong
Là sương trong vắt sớm mai
Là trời xanh biếc mắt ai đắm chìm
Là chiều lạc một cánh chim
Là MÂY lay động trái tim hững hờ...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Cảm ơn chị đã ghé vào và chia sẻ chút đồng cảm cùng em.:) Cuối tuần này đều là những ngày bận rộn với em nhưng mà vui vì kết quả của công việc. Chúc chị chiều và đêm chủ nhật này cũng sẽ chan hoà niềm vui. :x
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

hoa cỏ

@ Chị Trăng Thu và Gió Thu: Em thích và đồng cảm với cả "Mùa không dễ phai..." và "Còn đây..." của hai chị. Cả hai bài thơ đều dịu dàng, trầm lắng, rất đỗi mênh mang...Và em nghĩ: thời gian trôi, trôi mãi; cả không gian cũng đổi thay; ngay cả chính mình cũng chẳng còn như xưa nữa...nhưng trong trái tim, trong kí ức...có bao điều lại chẳng thể trôi đi...
Tôi yêu cuộc sống hôm nay
Bởi trong tôi có những ngày hôm qua...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Nguyệt Thu đã viết:
@ngh.mai: Chị nghĩ là không chỉ mùa Thu, mà bất cứ mùa nào ghi dấu kỷ niệm của một tình yêu, đều là mùa vĩnh viễn ở lại trong lòng người... :) Cái tứ thơ mùa vĩnh viễn giữa hai người của em thật đẹp! =D>


Mùa không dễ phai...


Có một mùa không thể chia tay
Dù thời gian vẫn trôi qua từng kẻ lá...
Nét mi xưa dẫu mờ phai trong trí nhớ
Mà dáng mùa-có muốn, dễ gì xua!

Có thể là Xuân một thuở rộn rã khua
Tiếng đồng vọng của tháng ngày tươi trẻ
Tình yêu đến trên nụ hồng vừa hé
Ngát thơm hương, ngây ngất đến tận giờ!

Có thể là ngày nắng Hạ bâng quơ
Phượng rực rỡ trải lối mơ vào giữa
Đêm hạ huyền chợt bừng lên ngọn lửa
Trong lặng thầm có ngùn ngụt đắm say...

Có thể là Thu gửi nhớ vào mây
Bồng bềnh trắng nẻo trời xanh ngọc biếc
Lá rơi rơi, khơi lên ngàn nuối tiếc
Như biết rồi tất cả sẽ vời xa...

Cũng có thể là Đông, khi ngọn nắng nhạt nhoà
Mưa thả xuống, gió lăn triền cô quạnh
Tay sẻ ấm cho bàn tay bớt lạnh
Chút nồng nàn còn giữ tới Đông nay

Có một mùa vĩnh cửu dẫu chia tay
Người xa người nhưng mùa luôn ở lại
Góc ký ức sẽ còn lung linh mãi...
Tình nhớ tình nên có dễ nào phai!


NT, 10/10/2010





Sông Hương chiều tháng 4/2010
Photo: Nguyệt Thu
@chị Nguyệt Thu: em rất thích bài thơ "Mùa thu không dễ phai" của chị, giọng thơ nồng nàn và chân thành, vừa man mác, rất dễ thương. Em nối tiếp chị một đoạn nhé.

MÙA THU BA MIỀN

Có một mùa thu rực rỡ mọi miền
Mùa thu của ngàn năm và vĩnh cửu
Em có thấy hơi mùa thu có lửa
Ấm mọi người gần và cũng rất xa.

Mùa thu Cố đô sóng sánh nhạt nhòa
Thả gió, vương hương và chiều rơi mái cổ
Thấp thoáng kinh thành xưa, nay, mờ tỏ
Hay mùa thu sương mỏi lãng đãng đưa!.

Một mùa thu man mác mờ mưa
Thương sông Hàn hai bờ dần xa cách.
Dấu chân em trôi theo màu của đất
Mây vẫn gần, thu giấu nắng ở đâu?

Mùa thu nơi em óng ánh sắc màu
Của nắng, cờ, hoa và mắt em trẻ lại
Thủ đô nghìn năm nên em ơi có phải
Thu mơ màng xanh lá, cỏ, màu hoa.

Không biết miền Nam thu rất xa
Gió có xao nghiêng hàng me hoài cổ?
Thu thong thả rót mật màu nắng đỏ
Gửi cho em bao hơi ấm dịu dàng…

Một mùa thu sâu lắng, nồng nàn
Ngưng thời gian cho ba miền níu lại.
Ta giữ em trong mùa thu mãi mãi
Để yên bình ôm vĩnh cửu yêu thương.

10-10-2010.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@ngh.mai:
Em nhầm kìa! Bài thơ của chị mang tên là "MÙA KHÔNG DỄ PHAI", có phải "Mùa thu không dễ phai" đâu? :P
Chắc là em "tự kỷ ám thị" rồi! :D Em mới khẳng định là "mùa thu" ở giữa hai người, giờ lại thêm "thu" của ba miền nữa! :P

Hihi... Lại còn khen "dễ thương" nữa! :P
Cái kiểu này thì... nghi lắm nghe, coi bộ em... có gì với "mùa thu" nào đó hả? :P:D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 440 trang (4397 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [356] [357] [358] [359] [360] [361] [362] ... ›Trang sau »Trang cuối