Phượng cho Sơn gửi một truyện ngắn...hơi dài vào trang này nhé!Có lẽ phải đăng thành 2-3 lần đấy!
MÈO CÁI KHÓC
Truyện ngắn của Bùi Thị Sơn
1.
Hai người nằm ườn, lười nhác trên phiến đá giữa rừng sâu thăm thẳm.Suối chảy róc rách bốn bề. Ngước nhìn lên trời cao, chỉ thấy tầng mây xanh ngăn ngắt. Nhìn xuống chút nữa, xung quanh núi nhấp nhô điệp trùng . Anh đặt tay lên bụng vợ, âu yếm nói:
- Con mình được hoài thai giữa khung cảnh thiên nhiên sơn thuỷ hữu tình thế này,chẵc chắn sẽ thông minh, nếu là con trai thì khôi ngô tuấn tú, nếu là con gái thì dịu dàng xinh đẹp lắm, em ạ! Nếu em sinh con trai, mình sẽ đặt tên con là Thạch Sơn, nếu em sinh con gái, mình sẽ đặt tên con là Thạch Hà, em nhé!
Lan lim dim mắt mơ màng, sung sướng tận hưởng cảm giác lâng lâng hạnh phúc.Từ lúc cưới nhau đến nay, chưa bao giờ Thái thể hịên sự lãng mạn đáng yêu như thế! Cô nhoẻn nụ cười tình tứ với chồng ...
- Này, này! Dậy đi em ơi! Tám giờ hơn rồi còn gì!
Nghe cái giọng ồm ồm của chồng cùng cảm giác nhồn nhột, ram ráp nơi đầu ngực, Lan phải trở về với hiện thực, với cái thói quen dùng bộ râu quai nón chà khắp thân thể vợ nhất là những vùng gợi cảm ...của Thái. Cô nhỏm dậy, dị dụi mắt, tiếc hoài giấc mơ dang dở...
- Em đánh răng, rửa mặt, chải đầu, hai vợ chồng mình ra quán ăn sáng rồi đi nhé!
Lan vẫn ngáp ngắn ngáp dài, tiếc ngơ tiếc ngẩn giấc mơ dang dở:
- Đi đâu cơ! Ngày chủ nhật, lẽ ra anh cứ để cho em ngủ nướng thêm tí nữa...Tối qua, em chấm bài khuya nên hơi mệt.
- Em quên rồi sao? Tối qua hai vợ chồng mình đã thống nhất sáng nay em đi hiệu may một chiếc áo dài mới để dự đám cưới cái Ni Na con anh Chiến Chị Hương cơ mà....
...Hiệu may của cô Vui đông khách nhất thị trấn. Cô chủ cửa hiệu chẳng những may đo khéo léo, giá cả phải chăng mà còn rất xinh đẹp, hiếu khách... Cô Vui không ngớt lời xuýt xoa khen Lan có phom người chuẩn...
Có tiếng cười rúc rích ngoài cửa. Cái Ni Na uyển chuyển, duyên dáng trong chiếc váy Hồng Kông màu hoàng yến, mặt đánh phấn dày cộm song vẫn không giấu nổi nét phờ phạc mệt mỏi... Nó chủ động khoác tay chàng trai cùng đi:
- Nào anh, anh thử trổ tài chọn vải cho em xem sao!
- Anh vụng về lắm! Em chọn chắc giỏi hơn anh!
Trông thấy vợ chồng Lan, chàng trai có vẻ ngượng ngùng, nó khe khẽ rút tay khỏi vòng khoác của Ni Na:
- Cháu chào cô chú ạ!
Thái vồ vập, xởi lởi:
- Chà! Cháu gái chú hôm nay xinh đẹp quá!
Rồi vỗ vai chàng trai, nheo mắt cười với vẻ tinh quái, đầy hàm ý:
- Cháu trai! Chúc mừng cháu trúng số độc đắc! Cố gắng nhé!
Giọng nói nghe có vẻ thân thiện mà lại sâu cay, mỉa mai, độc địa. Lan không nén nổi tiếng thở dài:Chồng mình đây ư? Người từng đêm vẫn đầu ấp má kề với mình đây ư?
2-
Lan đã từng được nghe tiếng mèo cái gào thét, nức nở gọi bạn tình giữa đêm hôm khuya khoắt khi cô ngủ một mình trong khu nhà vườn rộng mênh mông.Tiếng gào thét mới bức bối,da diết làm sao. Ngoao... ngo...a...o ngo...a ...o. Tiếng gào thét lúc khoan lúc nhặt,lúc hối thúc, giục giã, lúc van vỉ thiết tha... Tiếng gào thét cứ to dần, dữ dội, rồi ai oán,tuyệt vọng, chán chường... Hơn một tiếng đồng hồ khắc khoải không tìm thấy bạn tình,cô nàng mệt lử, khản đặc tiếng, chỉ gầm gừ yếu ớt trong họng...chừng hai mươi phút sau, dường như đã nghỉ ngơi lấy lại được sức, mèo cái lại rống lên gọi bạn tình... tiếng gọi lần này xót xa, thống thiết, mãnh liệt hơn. Tiếng gào thét như vọng đến trời xanh khiến trời động lòng thương cho mèo cái tìm thấy bạn tình. Đêm tối quá! Lan không nhìn thấychàng mèo đực có được cái may mắn, diễm phúc gặp nàng mèo cái nồng nàn, say đắm của cô. Chỉ nghe trên mái bếp tiếng rượt đuổi nhau huỳnh huỵch (vẽ chuyện chưa, cấn lắm rồi mà còn cứ ra vẻ làm cao ). Nhưngkhúc dạo đầu không kéo dài lâu. Chỉ vài tích tắc sau đã nghe trên trần bếp tiếng lăn lộn gấp gáp, tiếng gừ gừ mãn nguyện của đôi bạn tình_tiếng rên của con đực khàn trầm , tiếng rên của con cái vút cao sung sướng...
Tám giờ sáng hôm sau,cô nàngmới lười nhác vươn vai uể oải đi từ góc bếp ra sân sưởi nắng. Nàng trườn tấm thân mềm mại có ba màu đen, vàng,trắng uốn éo trên đống cát trước cửa, mắt lim dim ra chiều sung sướng mãn nguyện lắm ! Cái dáng nằm vừa e ấp, ý tứ vừa hé lộ sự khiêu gợi mời gọi...ấy là lúc nàng khép nép khoanh tròn tấm thân mềm mại, hai chi trước khoanh trước ngực như thể đang nguyện cầu điều gì linh thiêng, thành kính lắm, hai chi sau khép chặt , chiếc đuôi dài vằn vện cụp lại phía sau như chở che, gìn giữ nơi thiêng liêng, thầm kín_nơi bảo tồn và phát triển của giống loài...
Chồng Lan đi công tác xa về. Nghe cô kể chuyện con mèo cái, anh phá lên cười :
- Trời ơi! Vợ tôi đa cảm quá! Chuyện đực cái của loài vật chỉ là chuyện bản năng, chúng làm gì có được cảm xúc như người...em chỉ giỏi tưởng tượng vớ vẩn... Hay là..
Buông lửng câu nói ỡm ờ và cái nhìn sở hữu lên bộ ngực tròn đầy viên mãn của vợ,Thái bế bổng cô lên chiếc giường mới đóng bằng gỗ pơ mu thơm nức...Lan không kịp phản ứng gì.Từ khi cưới chồng đến giờ, cô hoàn toàn bị Thái chủ động lôi kéo.Trong thâm tâm, cô không hài lòng với kiểu cách yêu đương sấn sổ như cướp đoạt của chồng nhưng là người sống nội tâm, tinh tế, dịu dàng, kín đáo, cô không dám nói ra chuyện ấy.Vợ chồng cưới nhau được hơn một năm, Lan mong chờ mãi mà vẫn chưa mang thai.Tất cả đều lạ lẫm mới mẻ đối với cô. Ơ thời buổi hiện đại này, cưới được một cô gái biết giữ mình, nết na, đoan trang như Lan quả là hiếm có khó tìm.Vì thế, Thái rất yêu vợ, có điều cái cách yêu của anh sống sượng quá, không phù hợp với con người mộng mơ, lãng mạn như Lan. Lúc đang còn yêu nhau, làm sao Lan biết được sẽ cưới phải một người chồng như thế.Mình phải nói! Phải nói! Phải nói!
- Đã bao lần Lan tự nhủ lòng mà vẫn chưa đủ can đảm nói với chồng điều tế nhị đó. Lần này thì không chịu được nữa rồi, cô ngồi bật dậy, hất tay chồng ra:
- Em mệt...hãy để cho em yên...
- Anh xin lỗi! Chẳng qua anh nhớ em quá! vợ chồng mới cưới_xa nhau ba ngày mà dài đằng dẵng như đã xa ba năm rồi ấy!
Câu nói có cánh ấy đã làm Lan xiêu lòng , không dám phản ứng...
3.
Con mèo cái ngày càng mỡ màng, óng ả. Hàng ngày, nó vẫn ra sân sưởi nắng, mắt lim dim, lim dim... Cái bụng dần dần căng ra, các núm vú hồng hồng bé xíu như hạt gạo cũng dần dần nhô lên, Lan vui mừng trước sự đổi thay nhanh chóng của con mèo cái. Cô không có hứng thú để tâm sự với chồng về chuỵện con mèo. Cô sợ rồi cái thói bỡn cợt, vô cảm của Thái trước mọi sự đời.
Sáng sớm, Thái vừa dắt xe máy ra cổng thì gặp ngay bà Tho_bà hàng xóm đơn thân đã nghỉ hưu. Bà Tho hớt hải, lắp bắp:
_Chú...chú...chú Thái...
Thái vội vàng nhảy phóôc lên xe máy, ném vớt lại một câu:
_Bà vào gặp Lan nhé! Cháu phải đi làm ngay!
Rồi vù xe phóng thẳng, để mặc bà già lẩm cẩm đứng giữa sân, lắc đầu ái ngại.Trái ngược với chồng, vừa nghe tiếng bà Tho, Lan đã ra tận cổng đon đả mời bà vào nhà. Bà Tho_vẻ mặt đầy xúc động_lắc đầu quầy quậy:
_Cô...cô cùng tôi ra đây ngay...
Thấy lũ trẻ con khoảng chín, mười tuổi đang xúm đen xúm đỏ quanh hố vôi trước ngõ, chỉ trỏ, tranh cãi nhau, bà Tho quát tướng lên:
_Giải tán! Tao đã bảo chúng mày giải tán hết, đi học đi kẻo muộn cơ mà.
Bọn trẻ lẳng lặng bỏ đi...
Lan nhìn thấy giữa hố vôi mới tôi,xác một hài nhi khoảng trên ba cân đã tím tái song vẫn dễ dàng nhận ra đó là một bé trai bởi con chim nhỏ xíu của nó ủ rũ như một cái cuống cà bị phơi nắng suốt mấy ngày trời. Bà Tho kể:Sáng sớm nghe lũ trẻ ỏm tỏi trước hố vôi, bà tưởng có đứa nào sơ ý tụt chân xuống đấy bèn chạy ra giúp đỡ chúng.Té ra, chúng cãi nhau xem ai đã vứt con búp bê trần truồng vào hố vôi, mà chắc đã bôi bùn trước khi vứt xuống đó nên trông bẩn phát khiếp. Một thằng con trai dùng sào khều lên và nói: con búp bê to đẹp thế này, chỉ cần ngâm xà phòng omo rồi cọ rửa sạch, mặc quần áo vào là em gái nó đã có một con búp bê mới tinh.Vừa toan nhấc con búp bê...thằng bé đã hét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngất lịm...Bọn trẻ con chạy bán sống bán chết.Bà Tho vội vàng bế xốc thằng bé vào nhà,xoa dầu gió cho nó tỉnh lại,cắt cử hai đứa trông nom nó rồi mới chạy sang nhà Lan.Cất giọng ngàn ngạt, bà Tho bảo Lan:
_Không biết người mẹ bất nhân của nó là ai, song nó đã chết ở cổng ngõ nhà mình, tôi với cô cùng lo hậu sự cho bé để vong linh nó đỡ tủi...
Lan rụng rời chân tay. Sao trên đời này lại có hạng người độc ác, vô tình đến thế? Dù có thể đứa nhỏ chỉ là kết quả của một mối tình chớp nhoáng hay một lần lầm lỡ , nhưng nó đã là một con người bằng xương bằng thịt, lẽ nào người mẹ dám tước bỏ quyền được làm người của nó? Hôm nay, Lan lên lớp tiết bốn nên cũng không vội lắm, bài vở cô đã soạn sẵn từ hôm qua. Cô nhanh chóng cùng bà hàng xóm đơn thân bế xác hài nhi vào nhà , cắt rốn cho nó . Lúc hai người đun nước nóng tắm cho đứa nhỏ ,phát hiện ra cổ nó bị rách bởi một vết thít(có lẽ bằng dây điện); chân trái, tay phải bị bẻ gẫy gập,cả hai không sao cầm nổi nước mắt .Tắm rửa xong xuôi,Lan ủ nó vào một cái khăn bông mớt đem từ nhà sang.Bà hàng xóm lôi từ cạp quần ra một chiếc chìa khoá màu đồng hun cũ kỹ rồi tiến đến bên chiếc hòm gỗ(một chiếc hòm đạn cũng cũ kỹ như chủ nhân của nó) lựa khoá mở hòm.Bà lôi từ trong hòm ra một tập thư vàng ố màu thời gian,một chiếc ca sắt,một cà mèn đựng nước,một chiếc áo dài màu tím Huế mới tinh.Nhẹ nhàng đặt tất cả những kỷ vật của một thời bom đạn lên chiếc bàn nhỏ kê ở cửa sổ,bà lại nhẹ nhàng đặt xác hài nhi vào trong hòm, khoá chặt lại.Nhìn bà hàng xóm tỉ mẩn lặng lẽ lo chuyện hậu sự cho đứa trẻ xấu số, nước mắt Lan lã chã tuôn rơi. Cô vội vã ra vườn chặt một nải chuối, hái một chùm hoa hồng bạch và cùng bà hàng xóm nhân hậu kê một cái bàn nhỏ, thắp hương cho đứa bé xấu số. Hai người đàn bà_một già một trẻ_một đã dâng hiến tuổi thanh xuân cho Tổ quốc trên tuyến đường Trường Sơn, khi hoà bình trở về đời thường với trình độ văn hoá chưa hết lớp 7, lại bị nghễnh ngãng do ảnh hưởng của những đợt dò phá bom mìn- được ưu tiên làm cấp dưỡng cho nhà khách uỷ ban nhân dân huyện cho đến lúc về hưu vẫn chăn đơn gối chiếc_một sinh ra và lớn lên trong cảnh sống thanh bình, phát triển của đất nước, yêu và lấy một anh chàng bác sĩ đẹp trai, tài giỏi , đầy triển vọng trên con đường công danh sự nghiệp _Hai người đàn bà ấy lặng lẽ khóc bên nhau,mất đăm dắm nhìn vào chiếc hòm đạn cũ kỹ .Trời ơi! giá người ta cứ đẻ và đem đến cho mình đứa trẻ này mình sẽ hạnh phúc biết bao!Sáu mươi tuổi,mình vẫn đủ sức nuôi nấng, chăm sóc nó nên người,mình sẽ bế nó đi xin sữangười đàn bà lớn tuổi thầm nghĩ. Mình mong đợi hàng năm rồi mà trời chưa thương cho mình hạnh phúc được làm mẹ.Giá đứa bé này còn sống,mình sẽ nhận nuôi nó ,coi nó như con ruột.Trời sẽ hiểu và thương mình...Người phụ nữ trẻ nghĩ.Bất chợt hai người nhìn sang nhau như đọc được suy nghĩ của nhau ,rồi như không kìm nén nổi,họ ôm chầm lấy nhau nức nở...
_Lan! Lan ơi!Mùi hương ở đâu nồng nặc thế này?Em đang làm gì đấy hở Lan?
Buổi sáng đi làm,Thái đang xạc pin vào di động nên quên luôn di động ở nhà.Từ bệnh viện,anh tranh thủ ù xe tạt về nhà lấy máy.Không nhìn thấy vợ đâu,anh ngó sang nhà bà Tho thì bắt gặp cảnh tượng vợ mình và bà hàng xóm nghễnh ngãng,gàn dở đang ôm nhau khóc như mưa như gió trước chiếc bàn thờ bé xíu nghi ngút khói hương bên cạnh chiếc hòm đạn cũ kỹ.Anh cất tiếng hỏi:
_Bác Tho ơi!Có chuyện gì xảy ra vậy?
Bà Tho gạt nước mắt,nức nở không nói lên lời.
_Sao vậy Lan?
Như có phản ứng dây chuyền,nghe tiếng bà Tho nức nở ,Lan càng hức lên không kìm nén nổi.Rồi cuối cùng ,qua những lời kể đứt đoạn xen lẫn với tiếng thút thít,Thái cũng hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện.Anh bảo :
_Hai người đa cảm quá!ở trong bệnh viện,chuyện người ta đến đẻ xong vội vã trốn tránh ,bỏ rơi con xảy ra như cơm bữa...Mà bà mang nó vào trong nhà để thắp hương thế này là xui xẻo lắm đấy !
Lan sụt sịt:
_Nhưng nó chết tức chết tưởi,chết khổ chết sở quá anh ơi !
_Em thật là...người đời...
Rồi anh đùng đùng rồ xe máy,phóng thẳng,không nói một lời nào...
Lặng đi mấy giây trước thái độ dửng dưng vô cảm của chồng,Lan như sực tỉnh:
_Bác ơi!Cháu sắp phải lên lớp rồi!Làm thế nào bây giờ hở bác?
_Thôi!Cô cứ chuẩn bị lên lớp đi !Còn việc gì cứ để đấy tôi lo...
(Còn nữa)
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...