Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

maihuongqth

Tuấn Khỉ đã viết:
maihuongqth đã viết:
Không phải đâu – không phải đâu
Dẫu nói thế - vẫn có thể là …không phải thế
Hoàn toàn không phải là vì …anh không đáng kể
Mà chỉ vì … em là nhiều quá - thế, mà thôi !
Chưa nói em khiêm tốn
Nói rồi em tự kiêu
Tuy nhiên anh vẫn ổn
Dù em ít hay nhiều!


:D

Đừng nói em tự kiêu
Nghe điều đó …buồn lắm…!
Thà rằng… cứ im lặng
Thà … chẳng ít … chẳng nhiều…!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

maihuongqth đã viết:

Đừng nói em tự kiêu
Nghe điều đó …buồn lắm…!
Thà rằng… cứ im lặng
Thà … chẳng ít … chẳng nhiều…!
Anh thì lại muốn em kiêu
Xưa nay ai cũng thích yêu người... hùng!


:p
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

maihuongqth đã viết:
ANH KHÔNG CÓ LỖI

Bao nhiêu là hò hẹn
Để rồi cứ chờ mong
Một hồi chuông điện thoại
Chìm vào trong hư không …

Như thể là ngóng trông
Như là niềm nhung nhớ
Lại như là… đổ vỡ
Ở trong lòng . Anh ơi !

Bây giờ em hiểu rồi
Những lời anh chưa nói
Anh không hề có lỗi
Khi lòng… thôi nhớ em…!

Em - Là để anh quên
Thoảng như lời của gió
“Đất” chỉ là “Đất ở”
Giữa dòng đời phôi pha…!

Anh – cơn gió thoảng qua
                               Chút buồn , vui , quên , nhớ

Còn em thì cứ ngỡ
Một thiên đường - Ước mơ…!

Em thôi không làm thơ
Buồn vui còn ai nữa
Thế là thành vô nghĩa
Khi lòng người chia phôi…!

Anh không hề có lỗi
Chỉ mình –mình em thôi !
 
                          2001

 TÂM TÌNH CÙNG MAI NƯƠNG
  

Cùng một tuổi với nhau
Thơ bạn từng trải thế?
Chắc đời bạn bể dâu
Nên thơ sầu ngấm lệ?

Tôi hồn nhiên như trẻ
Sống trong rừng thẳm sâu
Chẳng ao ước nhiều đâu
Mắt trong veo màu nắng.

Hình dung tóc bạn trắng
Bạc phơ mái đầu rồi
Mong chát, chua, cay, đắng
Thôi vương môi bạn tôi...

Không còn phẳng vầng trán
Mắt đầy vết chân chim
Bớt "Cái tôi" lãng mạn
Thơ dâng Đời, ta nhen...
            26.7.2011.
 
buithison[/quote]

Thơ Mai Hương từng trải, già dặn cả trong nội dung suy nghĩ cũng như lựa chọn nghệ thuật biểu đạt nên dễ đi vào lòng người đọc. Tuy nhiên, tâm tình cùng Mai Hương cũng là cách bts tự nhắc nhủ mình: Thơ tình không thể thiếu trong cuộc đời ta nhưng không nên mãi chìm đắm trong "cái tôi" bé nhỏ của mình mà nên mở rộng chủ đề hơn. Một tuần nay, đọc bài của các bạn trên thi viện viết về Trường Sa, lũ lụt, tai nạn giao thông, thi cử... tự thấy thơ mình lạc lõng, xa rời thời cuộc quá!
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

maihuongqth

MƯA

Ước gì có một cơn mưa
Cho em về với “ ngày xưa” một lần

Ước gì có một phép thần
Làm cơn mưa để một lần bên anh…!

Mơ … là mơ ước mong manh…
Mơ…là mơ …để hoá thành chiêm bao !

Gió mây mãi ở trên cao
Để cơn mưa cứ lạc vào hư vô
Để cho em cứ đợi chờ
Một cơn mưa …
           Đến bao giờ…
                      Anh ơi !


Ước gì chỉ một lần thôi…!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

maihuongqth

buithison đã viết:
maihuongqth đã viết:
ANH KHÔNG CÓ LỖI

Bao nhiêu là hò hẹn
Để rồi cứ chờ mong
Một hồi chuông điện thoại
Chìm vào trong hư không …

Như thể là ngóng trông
Như là niềm nhung nhớ
Lại như là… đổ vỡ
Ở trong lòng . Anh ơi !

Bây giờ em hiểu rồi
Những lời anh chưa nói
Anh không hề có lỗi
Khi lòng… thôi nhớ em…!

Em - Là để anh quên
Thoảng như lời của gió
“Đất” chỉ là “Đất ở”
Giữa dòng đời phôi pha…!

Anh – cơn gió thoảng qua
                               Chút buồn , vui , quên , nhớ

Còn em thì cứ ngỡ
Một thiên đường - Ước mơ…!

Em thôi không làm thơ
Buồn vui còn ai nữa
Thế là thành vô nghĩa
Khi lòng người chia phôi…!

Anh không hề có lỗi
Chỉ mình –mình em thôi !
 
                          2001

 TÂM TÌNH CÙNG MAI NƯƠNG
  

Cùng một tuổi với nhau
Thơ bạn từng trải thế?
Chắc đời bạn bể dâu
Nên thơ sầu ngấm lệ?

Tôi hồn nhiên như trẻ
Sống trong rừng thẳm sâu
Chẳng ao ước nhiều đâu
Mắt trong veo màu nắng.

Hình dung tóc bạn trắng
Bạc phơ mái đầu rồi
Mong chát, chua, cay, đắng
Thôi vương môi bạn tôi...

Không còn phẳng vầng trán
Mắt đầy vết chân chim
Bớt "Cái tôi" lãng mạn
Thơ dâng Đời, ta nhen...
            26.7.2011.
 
buithison
Thơ Mai Hương từng trải, già dặn cả trong nội dung suy nghĩ cũng như lựa chọn nghệ thuật biểu đạt nên dễ đi vào lòng người đọc. Tuy nhiên, tâm tình cùng Mai Hương cũng là cách bts tự nhắc nhủ mình: Thơ tình không thể thiếu trong cuộc đời ta nhưng không nên mãi chìm đắm trong "cái tôi" bé nhỏ của mình mà nên mở rộng chủ đề hơn. Một tuần nay, đọc bài của các bạn trên thi viện viết về Trường Sa, lũ lụt, tai nạn giao thông, thi cử... tự thấy thơ mình lạc lõng, xa rời thời cuộc quá![/quote]



Cám ơn , cám ơn buithison đã tặng tôi một bài thơ hay đến thế ! rung động lòng người đến thế ! Đúng thật, cuộc đời dâu bể …đã khiến tôi khó mở rộng được lòng mình . Tôi sẽ học và biết đâu lại có thể làm được chăng ! Tôi chưa làm được thơ tăng bạn , nhung tôi đã từng viết về cuộc đời mình :

SỐ PHẬN VÀ CÁNH CHIM ĐƠN CÔI

Ai đã từng khuyên ai đó
Tin vào”Duyên số trời cho”
Đồng sâu thân cò lặn lội
Bởi chăng “duyên phận kiếp người” ?

Ta đã đi gần hết cuộc đời
Cũng như người
       Dẫu chẳng lặn lội thân cò
       Nhưng đã từng tả tơi qua bao nhiêu sóng gió
Như cánh chim thương đau mỏi mòn giữa mịt mùng bão tố
Đã rất nhiều lo sợ…
Đã thương đau…
Và đã rất nhiều lần ta tự hỏi : Vì đâu ?

Khi mới sinh ra có thể là ai cũng như nhau
Cũng trần trụi nguyên sơ-cũng nhỏ nhoi nơi bắt đầu cuộc sống
Cũng bật khóc chào đời – cũng học cười học nói
Cũng được mẹ ru hời trong ấm áp nôi đưa…

Khi sinh ra , ta giống nhau như đất trời , như nắng , như mưa…
Thế rồi bỗng -  tự bao giờ -  đổi khác…
Có những ngôi sao chói sáng đi về miền cực lạc
Còn ta… bẽ bàng rẽ sang lối bên kia…

Cũng đã một thời ta từng sống rất say mê
Đã một thời tưởng rằng - tất cả đều có thể …
Mộng ước ngọt ngào – tràn trề sức trẻ
Đã một thời như thế - tuổi hai mươi …!


Rất hồn  nhiên -  cô sinh viên háo hức bước vào đời
Vội vã quá đã bước bàn chân trái…
Để gần hết cuộc đời,cứ tự hỏi : Lỗi tại ai ?
                        Hay tại mình khờ dại ?
Hai vai gánh cuộc đời – mãi đi tìm –
                        Hạnh phúc nơi đâu ?

Như cánh chim thương đau – trong mưa nắng dãi dầu
Trong bão tố cố vươn mình chống đỡ
Gặp gió giông -  gồng mình lên che chở
Gìn giữ yên bình cho những đứa con yêu !

Ta cho ta có đáng được bao nhiêu
Chút dịu ngọt trong rất nhiều cay đắng …
Và những lúc quá khổ đau ta thầm nhắc
Duyên số tại trời chứ chẳng phải tại ai !

Định mệnh ngặt nghèo đâu cần biết đúng sai
Trời già quá mà ta thì khờ dại…
Để nơi bắt đầu -  lại là mãi mãi…
Nơi bắt đầu – bàn chân trái - Người ơi !

Duyên phận kiếp Người – sao lại bởi Trời cho ?

                                MH

                  Một lần nữa cám ơn buithison !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

maihuongqth

Tuấn Khỉ đã viết:
maihuongqth đã viết:

Đừng nói em tự kiêu
Nghe điều đó …buồn lắm…!
Thà rằng… cứ im lặng
Thà … chẳng ít … chẳng nhiều…!
Anh thì lại muốn em kiêu
Xưa nay ai cũng thích yêu người... hùng!


:p
Nếu kiêu mà được yêu
được làm người hùng thế
Thì thôi,nếu … có thể
Xin được… kiêu nhiều hơn !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

buithison

maihuongqth đã viết:
buithison đã viết:
maihuongqth đã viết:
ANH KHÔNG CÓ LỖI

Bao nhiêu là hò hẹn
Để rồi cứ chờ mong
Một hồi chuông điện thoại
Chìm vào trong hư không …

Như thể là ngóng trông
Như là niềm nhung nhớ
Lại như là… đổ vỡ
Ở trong lòng . Anh ơi !

Bây giờ em hiểu rồi
Những lời anh chưa nói
Anh không hề có lỗi
Khi lòng… thôi nhớ em…!

Em - Là để anh quên
Thoảng như lời của gió
“Đất” chỉ là “Đất ở”
Giữa dòng đời phôi pha…!

Anh – cơn gió thoảng qua
                               Chút buồn , vui , quên , nhớ

Còn em thì cứ ngỡ
Một thiên đường - Ước mơ…!

Em thôi không làm thơ
Buồn vui còn ai nữa
Thế là thành vô nghĩa
Khi lòng người chia phôi…!

Anh không hề có lỗi
Chỉ mình –mình em thôi !
 
                          2001

 TÂM TÌNH CÙNG MAI NƯƠNG
  

Cùng một tuổi với nhau
Thơ bạn từng trải thế?
Chắc đời bạn bể dâu
Nên thơ sầu ngấm lệ?

Tôi hồn nhiên như trẻ
Sống trong rừng thẳm sâu
Chẳng ao ước nhiều đâu
Mắt trong veo màu nắng.

Hình dung tóc bạn trắng
Bạc phơ mái đầu rồi
Mong chát, chua, cay, đắng
Thôi vương môi bạn tôi...

Không còn phẳng vầng trán
Mắt đầy vết chân chim
Bớt "Cái tôi" lãng mạn
Thơ dâng Đời, ta nhen...
            26.7.2011.
 
buithison
Thơ Mai Hương từng trải, già dặn cả trong nội dung suy nghĩ cũng như lựa chọn nghệ thuật biểu đạt nên dễ đi vào lòng người đọc. Tuy nhiên, tâm tình cùng Mai Hương cũng là cách bts tự nhắc nhủ mình: Thơ tình không thể thiếu trong cuộc đời ta nhưng không nên mãi chìm đắm trong "cái tôi" bé nhỏ của mình mà nên mở rộng chủ đề hơn. Một tuần nay, đọc bài của các bạn trên thi viện viết về Trường Sa, lũ lụt, tai nạn giao thông, thi cử... tự thấy thơ mình lạc lõng, xa rời thời cuộc quá!


Cám ơn , cám ơn buithison đã tặng tôi một bài thơ hay đến thế ! rung động lòng người đến thế ! Đúng thật, cuộc đời dâu bể …đã khiến tôi khó mở rộng được lòng mình . Tôi sẽ học và biết đâu lại có thể làm được chăng ! Tôi chưa làm được thơ tăng bạn , nhung tôi đã từng viết về cuộc đời mình :

SỐ PHẬN VÀ CÁNH CHIM ĐƠN CÔI

Ai đã từng khuyên ai đó
Tin vào”Duyên số trời cho”
Đồng sâu thân cò lặn lội
Bởi chăng “duyên phận kiếp người” ?

Ta đã đi gần hết cuộc đời
Cũng như người
       Dẫu chẳng lặn lội thân cò
       Nhưng đã từng tả tơi qua bao nhiêu sóng gió
Như cánh chim thương đau mỏi mòn giữa mịt mùng bão tố
Đã rất nhiều lo sợ…
Đã thương đau…
Và đã rất nhiều lần ta tự hỏi : Vì đâu ?

Khi mới sinh ra có thể là ai cũng như nhau
Cũng trần trụi nguyên sơ-cũng nhỏ nhoi nơi bắt đầu cuộc sống
Cũng bật khóc chào đời – cũng học cười học nói
Cũng được mẹ ru hời trong ấm áp nôi đưa…

Khi sinh ra , ta giống nhau như đất trời , như nắng , như mưa…
Thế rồi bỗng -  tự bao giờ -  đổi khác…
Có những ngôi sao chói sáng đi về miền cực lạc
Còn ta… bẽ bàng rẽ sang lối bên kia…

Cũng đã một thời ta từng sống rất say mê
Đã một thời tưởng rằng - tất cả đều có thể …
Mộng ước ngọt ngào – tràn trề sức trẻ
Đã một thời như thế - tuổi hai mươi …!


Rất hồn  nhiên -  cô sinh viên háo hức bước vào đời
Vội vã quá đã bước bàn chân trái…
Để gần hết cuộc đời,cứ tự hỏi : Lỗi tại ai ?
                        Hay tại mình khờ dại ?
Hai vai gánh cuộc đời – mãi đi tìm –
                        Hạnh phúc nơi đâu ?

Như cánh chim thương đau – trong mưa nắng dãi dầu
Trong bão tố cố vươn mình chống đỡ
Gặp gió giông -  gồng mình lên che chở
Gìn giữ yên bình cho những đứa con yêu !

Ta cho ta có đáng được bao nhiêu
Chút dịu ngọt trong rất nhiều cay đắng …
Và những lúc quá khổ đau ta thầm nhắc
Duyên số tại trời chứ chẳng phải tại ai !

Định mệnh ngặt nghèo đâu cần biết đúng sai
Trời già quá mà ta thì khờ dại…
Để nơi bắt đầu -  lại là mãi mãi…
Nơi bắt đầu – bàn chân trái - Người ơi !

Duyên phận kiếp Người – sao lại bởi Trời cho ?

                                MH

                  Một lần nữa cám ơn buithison ![/quote]


  ĐỒNG CẢM




Cám ơn Mai Hương đã gửi vào trang Hoa Xương Rồng một bài thơ rất  chân tình, cảm động. Đúng là trời sinh mỗi người một phận số khác nhau. Phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mới biết cảm thông san sẻ với mọi người. Trước đây, bts chỉ biết sống cho người khác thôi và coi việc hy sinh cho người khác là lẽ sống của đời mình.Gửi bạn một bài thơ mình viết cho bạn đời mình nhé! Hơn mình 7 tuổi, nhưng người ấy luôn coi mình là chị, là mẹ. Và mình cũng cố gắng  để xứng đáng với  mong mỏi của anh. Đến cái tuổi “ Trẻ đã qua, già chưa tới”, tự dưng muốn được nhỏ bé, muốn được nũng nịu, muốn được ghen hờn… trước người yêu  như mọi phụ nữ bình thường khác. Ông xã bảo: “Mấy chục năm quen làm em rồi, không làm anh nổi đâu!”.Thế là nhập vai viết thơ tình…Cám ơn các bạn thơ đã cho tôi cảm xúc để trải nghiệm những cung bậc thăng trầm của tình yêu đôi lứa nhé!

VIẾT  KHI  ANH  ĐANG  NGỦ

Mỗi bài hát gợi một miền đất nhớ
Mỗi trang thơ hoài niệm một niềm yêu
Mỗi ban mai thức dậy biết bao điều
Khao khát  được hiến dâng, chia sẻ

Đừng trách em đa tình anh nhé
Trái tim em tựa cây đàn muôn thuở
Luôn rung lên trước cảnh vật con người
Luôn rộn ràng, náo nức muốn được yêu

Thưở ấu thơ em hạnh phúc bao nhiêu
Được chở che trong vòng tay cha mẹ
Biết anh mồ côi từ tấm bé
Trái tim em rớm máu tự bao giờ…

Trước anh, em chẳng thể ngây thơ
Chẳng thể dỗi hờn, chẳng hề nũng nịu
Dù anh lớn hơn em nhiều tuổi
Em không cho phép mình được đòi hỏi, anh yêu

Dù em có vất vả bao nhiêu
Đâu sánh nổi tuổi thơ anh cơ cực?
Dù em có chiều anh hết mức
Làm sao bù tình mẫu tử thiêng liêng?

Người con gái nào chẳng có nỗi niềm riêng
Trước người yêu, họ muốn thành nhỏ bé
Muốn được chở che bên bờ vai săn khỏe
Muốn được nghe lời đầm ấm dịu dàng…

Anh với em trời đất đã xe duyên
Để muôn kiếp ta trở thành chồng vợ
Em còn muốn được nhiều hơn thế nữa
Làm bạn thân và làm chị của anh

Ngủ đi anh giữa trăng thanh
Có em ôm ấp, ru anh trọn đời…
                             Sìn Hồ, xuân 2000

  
26.7.2011.  
buithison[/quote]
ƯỚC: vòng tay dài rộng bằng trời
Để ôm trọn vẹn muôn người mình yêu...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

A.N.

NGHĨ KỸ CHƯA M.H.?

Chỉ vì muốn được yêu mà phải cố tình kiêu
M.H.đã quá chiều Tuấn Khỉ
Phen này anh chàng chắn vô cùng đắc ý
Kiểu gì cũng bầy trò "Đại náo thiên cung"
Gậy "Như ý" lôi ra sử dụng lung tung
Quẹt vào chỗ nào là chỗ ấy lăn ra... "AID"
Hãy nghĩ kỹ đi M.H. kẻo sau hối tiếc
Chân trái bước vào đời, chân nào sẽ bước ra?

Xin chào M.H.! Mình cũng là đồng hương và đồng nghiệp(theo bằng cấp). Hiện đang ở Sài gòn. Mấy hôm nữa sẽ ra bắc. Sẽ rất vui nếu được mời M.H.một tách cà phê. Thân ái! A.N.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

maihuongqth

buithison đã viết:
maihuongqth đã viết:
buithison đã viết:
maihuongqth đã viết:
ANH KHÔNG CÓ LỖI

Bao nhiêu là hò hẹn
Để rồi cứ chờ mong
Một hồi chuông điện thoại
Chìm vào trong hư không …

Như thể là ngóng trông
Như là niềm nhung nhớ
Lại như là… đổ vỡ
Ở trong lòng . Anh ơi !

Bây giờ em hiểu rồi
Những lời anh chưa nói
Anh không hề có lỗi
Khi lòng… thôi nhớ em…!

Em - Là để anh quên
Thoảng như lời của gió
“Đất” chỉ là “Đất ở”
Giữa dòng đời phôi pha…!

Anh – cơn gió thoảng qua
                               Chút buồn , vui , quên , nhớ

Còn em thì cứ ngỡ
Một thiên đường - Ước mơ…!

Em thôi không làm thơ
Buồn vui còn ai nữa
Thế là thành vô nghĩa
Khi lòng người chia phôi…!

Anh không hề có lỗi
Chỉ mình –mình em thôi !
 
                          2001

 TÂM TÌNH CÙNG MAI NƯƠNG
  

Cùng một tuổi với nhau
Thơ bạn từng trải thế?
Chắc đời bạn bể dâu
Nên thơ sầu ngấm lệ?

Tôi hồn nhiên như trẻ
Sống trong rừng thẳm sâu
Chẳng ao ước nhiều đâu
Mắt trong veo màu nắng.

Hình dung tóc bạn trắng
Bạc phơ mái đầu rồi
Mong chát, chua, cay, đắng
Thôi vương môi bạn tôi...

Không còn phẳng vầng trán
Mắt đầy vết chân chim
Bớt "Cái tôi" lãng mạn
Thơ dâng Đời, ta nhen...
            26.7.2011.
 
buithison
Thơ Mai Hương từng trải, già dặn cả trong nội dung suy nghĩ cũng như lựa chọn nghệ thuật biểu đạt nên dễ đi vào lòng người đọc. Tuy nhiên, tâm tình cùng Mai Hương cũng là cách bts tự nhắc nhủ mình: Thơ tình không thể thiếu trong cuộc đời ta nhưng không nên mãi chìm đắm trong "cái tôi" bé nhỏ của mình mà nên mở rộng chủ đề hơn. Một tuần nay, đọc bài của các bạn trên thi viện viết về Trường Sa, lũ lụt, tai nạn giao thông, thi cử... tự thấy thơ mình lạc lõng, xa rời thời cuộc quá!


Cám ơn , cám ơn buithison đã tặng tôi một bài thơ hay đến thế ! rung động lòng người đến thế ! Đúng thật, cuộc đời dâu bể …đã khiến tôi khó mở rộng được lòng mình . Tôi sẽ học và biết đâu lại có thể làm được chăng ! Tôi chưa làm được thơ tăng bạn , nhung tôi đã từng viết về cuộc đời mình :

SỐ PHẬN VÀ CÁNH CHIM ĐƠN CÔI

Ai đã từng khuyên ai đó
Tin vào”Duyên số trời cho”
Đồng sâu thân cò lặn lội
Bởi chăng “duyên phận kiếp người” ?

Ta đã đi gần hết cuộc đời
Cũng như người
       Dẫu chẳng lặn lội thân cò
       Nhưng đã từng tả tơi qua bao nhiêu sóng gió
Như cánh chim thương đau mỏi mòn giữa mịt mùng bão tố
Đã rất nhiều lo sợ…
Đã thương đau…
Và đã rất nhiều lần ta tự hỏi : Vì đâu ?

Khi mới sinh ra có thể là ai cũng như nhau
Cũng trần trụi nguyên sơ-cũng nhỏ nhoi nơi bắt đầu cuộc sống
Cũng bật khóc chào đời – cũng học cười học nói
Cũng được mẹ ru hời trong ấm áp nôi đưa…

Khi sinh ra , ta giống nhau như đất trời , như nắng , như mưa…
Thế rồi bỗng -  tự bao giờ -  đổi khác…
Có những ngôi sao chói sáng đi về miền cực lạc
Còn ta… bẽ bàng rẽ sang lối bên kia…

Cũng đã một thời ta từng sống rất say mê
Đã một thời tưởng rằng - tất cả đều có thể …
Mộng ước ngọt ngào – tràn trề sức trẻ
Đã một thời như thế - tuổi hai mươi …!


Rất hồn  nhiên -  cô sinh viên háo hức bước vào đời
Vội vã quá đã bước bàn chân trái…
Để gần hết cuộc đời,cứ tự hỏi : Lỗi tại ai ?
                        Hay tại mình khờ dại ?
Hai vai gánh cuộc đời – mãi đi tìm –
                        Hạnh phúc nơi đâu ?

Như cánh chim thương đau – trong mưa nắng dãi dầu
Trong bão tố cố vươn mình chống đỡ
Gặp gió giông -  gồng mình lên che chở
Gìn giữ yên bình cho những đứa con yêu !

Ta cho ta có đáng được bao nhiêu
Chút dịu ngọt trong rất nhiều cay đắng …
Và những lúc quá khổ đau ta thầm nhắc
Duyên số tại trời chứ chẳng phải tại ai !

Định mệnh ngặt nghèo đâu cần biết đúng sai
Trời già quá mà ta thì khờ dại…
Để nơi bắt đầu -  lại là mãi mãi…
Nơi bắt đầu – bàn chân trái - Người ơi !

Duyên phận kiếp Người – sao lại bởi Trời cho ?

                                MH

                  Một lần nữa cám ơn buithison !

  ĐỒNG CẢM




Cám ơn Mai Hương đã gửi vào trang Hoa Xương Rồng một bài thơ rất  chân tình, cảm động. Đúng là trời sinh mỗi người một phận số khác nhau. Phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mới biết cảm thông san sẻ với mọi người. Trước đây, bts chỉ biết sống cho người khác thôi và coi việc hy sinh cho người khác là lẽ sống của đời mình.Gửi bạn một bài thơ mình viết cho bạn đời mình nhé! Hơn mình 7 tuổi, nhưng người ấy luôn coi mình là chị, là mẹ. Và mình cũng cố gắng  để xứng đáng với  mong mỏi của anh. Đến cái tuổi “ Trẻ đã qua, già chưa tới”, tự dưng muốn được nhỏ bé, muốn được nũng nịu, muốn được ghen hờn… trước người yêu  như mọi phụ nữ bình thường khác. Ông xã bảo: “Mấy chục năm quen làm em rồi, không làm anh nổi đâu!”.Thế là nhập vai viết thơ tình…Cám ơn các bạn thơ đã cho tôi cảm xúc để trải nghiệm những cung bậc thăng trầm của tình yêu đôi lứa nhé!

VIẾT  KHI  ANH  ĐANG  NGỦ

Mỗi bài hát gợi một miền đất nhớ
Mỗi trang thơ hoài niệm một niềm yêu
Mỗi ban mai thức dậy biết bao điều
Khao khát  được hiến dâng, chia sẻ

Đừng trách em đa tình anh nhé
Trái tim em tựa cây đàn muôn thuở
Luôn rung lên trước cảnh vật con người
Luôn rộn ràng, náo nức muốn được yêu

Thưở ấu thơ em hạnh phúc bao nhiêu
Được chở che trong vòng tay cha mẹ
Biết anh mồ côi từ tấm bé
Trái tim em rớm máu tự bao giờ…

Trước anh, em chẳng thể ngây thơ
Chẳng thể dỗi hờn, chẳng hề nũng nịu
Dù anh lớn hơn em nhiều tuổi
Em không cho phép mình được đòi hỏi, anh yêu

Dù em có vất vả bao nhiêu
Đâu sánh nổi tuổi thơ anh cơ cực?
Dù em có chiều anh hết mức
Làm sao bù tình mẫu tử thiêng liêng?

Người con gái nào chẳng có nỗi niềm riêng
Trước người yêu, họ muốn thành nhỏ bé
Muốn được chở che bên bờ vai săn khỏe
Muốn được nghe lời đầm ấm dịu dàng…

Anh với em trời đất đã xe duyên
Để muôn kiếp ta trở thành chồng vợ
Em còn muốn được nhiều hơn thế nữa
Làm bạn thân và làm chị của anh

Ngủ đi anh giữa trăng thanh
Có em ôm ấp, ru anh trọn đời…
                             Sìn Hồ, xuân 2000

  
26.7.2011.  
buithison[/quote][/quote]



Nếu chỉ nói lời cám ơn thôi thì thật là không đủ . Nhưng vẫn thật lòng muốn nói lời cám ơn buithison . Bài thơ hay và thật cảm động ...một sự đồng cảm  , một sự chia xẻ thật ngọt ngào…!  Cám ơn buithison !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

thayhuynh50

maihuongqth đã viết:
Hoa Xương Rồng



(Kính tặng nhà thơ TRƯƠNG ĐÌNH TƯỞNG
            với tập thơ HOA XƯƠNG RỒNG)



Sao lại là hoa Xương Rồng?
Mà không là Hồng là Cúc …?
Có điều gì thôi thúc
Mà anh chọn HOA XƯƠNG RỒNG ?

Chắt chiu được một giọt hồng
Từ “Trong cỗi cằn sa thạch”
Bật lên từ trong thử thách
Mạch đời
Trào dâng!

Thoáng một chút bâng khuâng…
Trước HOA XƯƠNG RỒNG kỳ diệu !

(Có lẽ sẽ là hơi thiếu
       Nếu như là Cúc , là Hồng…)

Vì sự tồn vong
Đời phải đành gai góc!

Ôi !
HOA XƯƠNG RỒNG !
Trở trăn…
          Từ trong một nỗi lòng sâu thẳm !

Chỉ mấy giọt ban mai đằm thắm
Mà “Sao phải ngập gai tinh cầu”?


                              2008



http://s768.photobucket.com/albums/xx325/thayhuynh50/Hoaxuongrong.jpg

Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối