Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Trăng non
When the gong sounds ten in the morning and I walk to school by
our lane,
Every day I meet the hawker crying, "Bangles, crystal bangles!"
There is nothing to hurry him on, there is no road he must take,
no place he must go to, no time when he must come home.
I wish I were a hawker, spending my day in the road, crying,
"Bangles, crystal bangles!"
When at four in the afternoon I come back from the school,
I can see through the gate of that house the gardener digging the
ground.
He does what he likes with his spade, he soils his clothes with
dust, nobody takes him to task if he gets baked in the sun or
gets wet.
I wish I were a gardener digging away at the garden with nobody
to stop me from digging.
Just as it gets dark in the evening and my mother sends me to
bed,
I can see through my open window the watchman walking up and
down.
The lane is dark and lonely, and the street-lamp stands like a
giant with one red eye in its head.
The watchman swings his lantern and walks with his shadow at his
side, and never once goes to bed in his life.
I wish I were a watchman walking the streets all night, chasing
the shadows with my lantern.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Mito ngày 30/06/2007 17:17
Buổi sáng, khi kẻng đánh mười giờ,
tôi đi theo con đường nhỏ đến trường
Ngày nào tôi cũng gặp người bán dạo
Anh ta rao :
"Vòng đây, vòng thuỷ tinh đây !"
Chẳng có gì thúc giục anh ta,
Anh ta chẳng phải theo một con đường nào cả,
cũng chẳng phải đến một nơi nào,
và cũng chẳng phải về nhà theo một giờ giấc nào.
Tôi ao ước được như một người bán dạo,
tiêu phí ngày giờ trên đường cái
và rao :
"Vòng đây, vòng thuỷ tinh đây" !
Lúc bốn giờ chiều, khi tôi ở trường về,
tôi có thể nhìn qua cổng nhà kia
Thấy người thợ làm vườn đang cuốc đất
Với cái cuốc, anh ta muốn làm gì thì làm
Quần áo anh ta lấm bụi,
anh ta bị cháy nắng, hay bị mưa ướt đẫm
cũng không ai quở trách,
Tôi ước ao được như người thợ làm vườn
cuốc vườn mà không bị ai ngăn chặn.
Khi trời sẫm tói, mẹ bảo tôi đi ngủ
tôi nhìn qua cửa số mở toang
thấy người gác đêm qua lại trên đường.
Con đường nhỏ tối om, vắng vẻ.
Và ngọn đèn đường đứng đó
như một bác khổng lồ
có một con mắt đỏ.
Người gác đêm đung đưa chiếc đèn lồng
Anh ta đi.
Với chiếc bóng của mình bên cạnh
và trong đời anh,
chưa bao giờ được ngủ một lần
Tôi ao ước được như người gác đêm
đi suốt đêm trên đường
với một chiếc đèn lồng
xua hết những bóng đen.