Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Vượt biển
Đăng bởi Diệp Y Như vào 09/06/2011 03:05
When my first early songs woke in my heart I thought they were the playmates of the morning flowers.
When they shook their wings and flew into the wilderness it seemed to me that they had the spirit of the summer which comes down with a sudden thunder roar to spend its all in laughter.
I thought that they had the mad call of the storm to rush and lose their way beyond the sunset land.
But now when in the evening light I see the blue line of the shore,
I know my songs are the boat that has brought me to the harbour across the wild sea.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 09/06/2011 03:05
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như ngày 04/08/2012 02:36
Khi những khúc ca đầu tiên bừng tỉnh trong tim, tôi nghĩ chúng là bạn của những đóa hoa ban mai.
Khi chúng đập cánh bay vào hoang vu, tôi tưởng chúng mang linh hồn của những ngày mùa hạ với tiếng sấm rền vang như cười.
Tôi ngỡ chúng cất lên lời gọi điên cuồng của cơn bão lao lạc đường qua bên kia miền hoàng hôn.
Nhưng giờ đây trong ánh sáng ban đêm tôi nhìn thấy bờ biển thẳm xanh,
Tôi chởi hiểu rằng những khúc ca chính là con thuyền mang tôi cập bến giữa trùng khơi.