Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
Traveller, must you go?
The night is still and the darkness swoons upon the forest.
The lamps are bright in our balcony, the flowers all fresh, and the youthful eyes still
awake.
Is the time for your parting come?
Traveller, must you go?
We have not bound your feet with our entreating arms.
Your doors are open. Your horse stands saddled at the gate.
If we have tried to bar your passage it was but with our songs.
Did we ever try to hold you back it was but with our eyes.
Traveller, we are helpless to keep you. We have only our tears.
What quenchless fire glows in your eyes? What restless fever runs in your blood? What
call from the dark urges you?
What awful incantation have you read among the stars in the sky, that with a sealed
secret message the night entered your heart, silent and strange?
If you do not care for merry meetings, if you must have peace, weary heart, we shall put
our lamps out and silence our harps.
We shall sit still in the dark in the rustle of leaves, and the tired moon will shed pale rays
on your window.
O traveller, what sleepless spirit has touched you from the heart of the midnight?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 19:01
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 05/03/2007 19:01
Lữ khách, anh phải đi chăng?
Đêm hãy còn im lìm và màn tối đang phủ nặng rừng cây.
Đèn trên bao lơn nhà chúng tôi rực sáng, hoa nở thắm tươi, và những đôi mắt trẻ trung vẫn còn tỉnh táo.
Đã đến giờ anh đi rồi sao?
Lữ khách, anh phải đi chăng?
Chúng tôi chẳng thể buộc chân anh lại bằng vòng tay cầu khẩn. Cửa đã mở, ngựa sẵn yên cương chờ anh ngoài cổng. Nếu chúng tôi có cố ngăn bước anh đi thì cũng không có gì ngoài bài ca chia tay. Nếu có bao giờ chúng tôi cố níu chân anh lại thì cũng không có gì ngoài ánh mắt nhìn theo. Lữ khách, chúng tôi chẳng có gì để giữ anh lại, chỉ trừ nước mắt mà thôi.
Trong ánh mắt anh lửa nào hừng hực sáng?
Trong máu anh cơn say nào triền miên chảy?
Thôi thúc anh tiếng gọi nào từ bóng đêm đang vọng lại?
Lời chú ghê rợn nào anh đã đọc dưới trời sao để đêm tối đi vào tim anh, với lệnh truyền bí mất niêm phong âm thầm, xa lạ?
Nếu anh không mang tới các buổi gặp gỡ vui vui, nếu anh lại cần yên tĩnh, hỡi trái tim mỏi mệt, chúng tôi sẽ tắt đèn và ngừng ngay tiếng đàn đang dạo, anh ơi.
Chúng tôi sẽ ngồi im lặng trong bóng đêm giữa tiếng lá cây sột soạt; mặt trăng mệt nhọc sẽ trải ánh xanh xao trên cửa sổ nơi anh đang ngồi.
Ồ lữ khách, u hồn nào khắc khoải đã nhập vào anh đúng giữa đêm khuya?