Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
Why do you put me to shame with a look?
I have not come as a beggar.
Only for a passing hour I stood at the end of your courtyard outside the garden hedge.
The Gardener - An e-book presentation by The Spiritual Bee 49
Why do you put me to shame with a look?
Not a rose did I gather from your garden, not a fruit did I pluck.
I humbly took my shelter under the wayside shade where every strange traveller may
stand.
Not a rose did I pluck.
Yes, my feet were tired, and the shower of rain came down.
The winds cried out among the swaying bamboo branches.
The clouds ran across the sky as though in the flight from defeat.
My feet were tired.
I know not what you thought of me or for whom you were waiting at your door.
Flashes of lightning dazzled your watching eyes.
How could I know that you could see me where I stood in the dark?
I know not what you thought of me.
The day is ended, and the rain has ceased for a moment.
I leave the shadow of the tree at the end of your garden and this seat on the grass.
It has darkened; shut your door;
I go my way.
The day is ended.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 18:59
Sao em làm tôi xấu hổ vì ánh mắt em nhìn? Tôi không tới đây như một tên hành khất. Tôi chỉ đứng trong một giờ ngắn ngủi ở cuối sân nhà em bên ngoài hàng dậu ngăn cách khu vườn.
Sao em làm tôi xấu hổ vì ánh mắt em nhìn?
Tôi chưa hái bông hồng nào trong vườn nhà em, tôi chửa ngắt trái cây nào trong vườn nhà em. Tôi chỉ khiêm nhường tạm trú dưới bóng mát vệ đường, nơi khách vãng lai xa lạ cũng có thể dừng chân. Tôi chưa hề ngắt bông hồng nào cả.
Vâng, chân tôi đã mỏi nhừ và mưa rào đang trút nước. Gió từng cơn than van trong những cành tre nghiêng ngã; mây thành cụm bay ngang bầu trời như kẻ bại vong. Chân tôi đã mọi nhừ.
Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi hay đang đứng chờ ai ngoài ngõ. Tia chớp làm loé đôi mắt em trông chờ. Làm sao có thể biết em đã nhìn thấy tôi khi tôi đứng trong bóng tối? Tôi chẳng hiểu em nghĩ gì về tôi.
Ngày tàn và mưa ngừng giây lát. Tôi từ giã bóng mát lùm cây cuối vườn nhà em và cả chỗ ngồi ngày nữa trên thảm cỏ màu xanh.
Màn đêm buôn kín; thôi khép cửa lại, tôi đi đường tôi. Ngày tàn rồi.