Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
In the morning I cast my net into the sea.
I dragged up from the dark abyss things of strange aspect and strange beauty ⎯ some
shone like a smile, some glistened like tears, and some were flushed like the cheeks of a
bride.
When with the day’s burden I went home, my love was sitting in the garden idly tearing
the leaves of a flower.
I hesitated for a moment, and then placed at her feet all that I had dragged up, and stood
silent.
She glanced at them and said, “What strange things are these? I know not of what use
they are!”
I bowed my head in shame and thought, “I have not fought for these, I did not buy them
in the market; they are not fit gifts for her.”
Then the whole night through I flung them one by one into the street.
In the morning travellers came; they picked them up and carried them into far countries.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 18:48
Buổi sớm mai tôi quăng lưới xuống biển. Từ vũng sâu đen ngòm tôi kéo lên vô số vật với hình thù và vẻ đẹp lạ kỳ – có vật rạng rỡ như nụ cười, có vật long lanh như giọt lệ và có vật ửng hồng như má cô dâu.
Chiều đến, gánh nặng trên vai, tôi về nhà; người yêu tôi đang ngồi trong vườn thẫn thở xé nhỏ từng cánh hoa tươi. Tôi ngại ngần giây lát, rồi đặt xuống chân nàng những vật bắt được, đoạn đứng lặng im. Nàng đưa mắt nhìn rồi nói: “Những vật này kỳ lạ thật? Em chẳng hiểu chúng dùng để làm gì?”
Ngượng ngùng, tôi cúi đầu thầm nghĩ: “Mình đã không tốn công lao để có những thứ này, mình đã không bỏ tiền ra mua chúng ngoài chợ; chúng chẳng phải quà tặng thích hợp dành cho nàng”.
Thế rồi, suốt đêm thâu, tôi đem từng cái, từng cái ném ra ngoài đường. Buổi sáng du khác đi qua; họ nhặt tất cả rồi mang về những miền xa xôi.