Thơ » Pháp » Pierre de Ronsard
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 25/04/2024 06:29
Amour, je ne me plains de l’orgueil endurci,
Ni de la cruauté de ma jeune Lucrèce,
Ni comme, sans recours, languir elle me laisse:
Je me plains de sa main et de son godmicy.
C’est un gros instrument par le bout étréci,
Dont chaste elle corrompt toute nuit sa jeunesse:
Voilà contre l’Amour sa prudente finesse,
Voilà comme elle trompe un amoureux souci.
Aussi, pour récompense, une haleine puante,
Une glaire épaissie entre ses draps gluante,
Un oeil hâve et battu, un teint pâle et défait,
Montrent qu’un faux plaisir toute nuit la possède.
Il vaut mieux être Phryne et Laïs tout à fait,
Que se feindre Portie avec un tel remède.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 25/04/2024 06:29
Em yêu, tôi không phiền lòng kiêu hãnh,
Cũng không từ hời hợt tuổi thanh xuân,
Cũng, không do, em bỏ tôi nửa chừng:
Tôi phiền về bàn tay em thần thánh.
Là nhạc cụ lớn có đầu hẹp cạnh,
Trinh nguyên nào hư hỏng đêm xuân thì:
Là dè dặt em chống lại Tình yêu,
Đây là cách em lừa người yêu vội.
Cũng, là phần thưởng, cho hơi thở thối,
Chất bầy nhầy giữa tấm vải lót thân,
Mắt hố sâu, làn da nhạt phai dần,
Niềm vui giả tạo từng đêm chiếm hữu.
Tốt hơn nếu Phryne và Laïs hội tụ,
Hơn là giả vờ khép cửa thế kia.