Прощальная песня

Я уеду из этой деревни...
Будет льдом покрываться река,
Будут ночью поскрипывать двери,
Будет грязь на дворе глубока.

Мать придет и уснет без улыбки...
И в затерянном сером краю
В эту ночь у берестяной зыбки
Ты оплачешь измену мою.

Так зачем же, прищурив ресницы,
У глухого болотного пня
Спелой клюквой, как добрую птицу,
Ты с ладони кормила меня?

Слышишь, ветер шумит по сараю?
Слышишь, дочка смеется во сне?
Может, ангелы с нею играют
И под небо уносятся с ней...

Не грусти! На знобящем причале
Парохода весною не жди!
Лучше выпьем давай на прощанье
За недолгую нежность в груди.

Мы с тобою как разные птицы!
Что ж нам ждать на одном берегу?
Может быть, я смогу возвратиться,
Может быть, никогда не смогу.

Ты не знаешь, как ночью по тропам
За спиною, куда ни пойду,
Чей-то злой, настигающий топот
Все мне слышится, словно в бреду.

Но однажды я вспомню про клюкву,
Про любовь твою в сером краю
И пошлю вам чудесную куклу,
Как последнюю сказку свою.

Чтобы девочка, куклу качая,
Никогда не сидела одна.
— Мама, мамочка! Кукла какая!
И мигает, и плачет она...

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hồng Thanh Quang

Rồi tôi sẽ bỏ làng đi
Thế là sông lúc đông về hoá băng
Thế là rác ngập đầy sân
Thế là cửa kẽo kẹt ầm đêm đêm

Mẹ về mẹ sẽ buồn thêm
Và trong xóm nhỏ muộn phiền xa xôi
Đêm nao em khẽ đưa nôi
Đêm nao em khóc nỗi tôi bạc tình

Tôi đâu phải giống chim lành
Bên đầm em đã vin cành vội chăng
Nheo nheo cặp mắt mơ màng
Hái việt quất chín ân cần bón tôi

Đừng buồn nhé, bến mưa rơi
Đừng ra ngóng nữa tiếng còi tàu xuân
Chén đây lần cuối xin cầm
Cạn niềm dịu ngọt đắng cay giữa lòng

Đợi gì bên một dòng sông
Nếu ta như thể chim không chung bầy
Có khi tôi lại về đây
Có khi ta chẳng chăc ngày gặp nhau

Rồi hôm nào đó mai sau
Nhớ việt quất xót nỗi đau lỡ làng
Tôi mang một búp bê vàng
Như câu chuyện cổ cuối cùng gửi đi

Để con gái có bạn bè
Ngồi đâu cũng nựng búp bê dịu dàng
Mẹ ơi, nó thật lạ lùng
Vừa nháy mắt mừng vừa khóc oe oe...


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Tôi sẽ rời ngôi làng này mãi mãi...
Băng lạnh lùng sẽ phủ kín mặt sông,
Cánh cửa sẽ kêu cót két suốt đêm đông,
Sân trước nhà sẽ ngập đầy toàn rác.

Mẹ sẽ đến, mệt mỏi không cười nổi...
Và ở miền quên lãng xám xịt nào
Em bên nôi âm thầm trong đêm vắng
Khóc vì tôi phản bội đắng cay sao.

Sao em lại khép hàng mi óng ả
Đưa tôi ăn chùm quả mọng trên tay,
Như thể cho con chim lành đang đậu
Bên bờ đầm hôm ấy, cạnh gốc cây?

Em có nghe gió gào trong nhà gỗ?
Em có nghe trong mơ tiếng con cười?
Rất có thể, con đang bay em ạ
Cùng các thiên thần dưới những đám mây...

Thôi em nhé, đừng buồn trên bến lạnh,
Mùa xuân sang đừng đợi những con tàu!
Thà hãy uống cùng tôi khi ly biệt
Vì chút tình ngắn ngủi lẫn nỗi đau.

Đôi ta như chim khác bầy lạc lõng,
Có gì chăng nơi bến lạ cùng nhau?
Có khi tôi sẽ lại về em ạ,
Có khi tôi sẽ chẳng thể về đâu...

Em, sẽ chẳng khi nào em biết được,
Trên những đoạn đường tôi vượt đêm đêm,
Tôi luôn nghe tiếng đập dồn độc ác
Như trong cơn mê sảng, đuổi theo sau.

Nhưng tôi sẽ nhớ về chùm quả mọng,
Về tình em nơi quê cũ xám sầu –
Tôi sẽ gửi về nhà búp bê xinh nhé
Như món quà cổ tích cuối cho nhau.

Để con mình có búp bê ru ngủ,
Không bao giờ còn phải chịu đơn côi.
— Mẹ, mẹ ơi! Con búp bê hay quá!
Biết chớp mắt, lại biết khóc biết cười!

15.00
Trả lời