Hồn bơ vơ, tôi đi dạo giữa đời;
Chân theo lòng mà người chẳng theo tôi.

Ngày đẹp thế, cũng có tay đang mở,
Đuổi hạnh phúc giữa lòng tôi bợ ngợ.

Tôi đi tìm người, tôi đi tìm thơ,
Tính vẩn vơ có lành được bao giờ.

Và tình ái không bao giờ lành được,
Nâng chân đi chưa định ngày nghỉ bước.

Đường không dài: người tránh để thêm xa...
Gặp ngay đi! Đời may rủi lắm mà!

Và nếu không yêu, mà thừa yêu mến,
Cứ thả mộng cho lòng tôi ghé bến...

Đứng lại giùm, tôi đã mỏi theo sau,
Ôi! nỡ nào suốt đời đuổi bắt nhau!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]