KHÔNG TỰA
Ngược xuôi thiên lý
sừng sững núi xoãi mình bên biển
dầy những sông đầm đìa mắt vọng phu
Tê tím mầu
Thấy đò, gọi đò không tới
Những cây viết cứng đờ nghiêng ngả cười với mặt bàn
Biển ngày thêm hẹp cho sóng bỡn
còn lòng người chồng lấn nếp khô khan
Còn không âm vang xưa
trong lớp lớp lắng phù sa dọc dài châu thổ
Mặt trống đồng ngàn năm khắc khoải dáng mẹ
Lên những con thuyền dong gió sớm tìm cha
Tìm đâu lại những dấu chân xa
Màu cát vàng thẫm sắc trời biêng biếc
Những sắc dụ một thời nằm im như nén khóc cùng mộ gió
Nước mắt nhẹp nhòe vạt tủ kính khô
Trời xanh muôn thủa còn lang chạ với vô vi
Sắc ngọt ngàn con sông dốc một hồ mặn chát
Nghiệt ngã tạo hóa
Có chịu nán chờ sẽ lại một mai kia.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
BUỒN THIU
Mặt nước gõ bờ đêm xao xác
Trăng buồn dõi nắng tận đẩu đâu
Một năm ban một kỳ xá tội
Ngỡ ngàng sao chẳng vắng cô hồn.
164140060912
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
TRÔNG VỀ
Phải trông vào cỏ mà sống
Con đường ép sát mình vào đất, người đi
Hàng ngày những điều quá nhanh
Có cô bé năm trước còn đến lớp,
mà năm nay thành nữ quái...
Và có cả những củ khoai làm sún vạt mồ hôi
Những cánh rừng nép sâu trong chuyện cổ
Nhiều dòng sông cắt khoang ruột lòng mình
Giờ phải nhìn vào cỏ mà sống
Buổi sáng đều đều cốc nước, bàn chải, đánh răng
người chân trần lội đồng,
người lên trời ngắm nghía
Dẫu mang về bao phiền toái
Thì những cơn gió sượt qua cỏ sẽ mềm hơn
Nước tìm về cỏ để được trong lòng
Cỏ chẳng than phiền sau bao vết xới
Nhưng nào đâu chỉ thế
Từng đêm dế vẫn kêu trong đó đợi hạt mầm
Hoa cỏ chẳng lẽ không phải hoa.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
BIẾT NHỮNG NGÀY SAU
Thế hệ sau nghĩ gì thời ta sống
Những dòng sông chật ních rác về khơi
Vét thóc non chẳng lẽ ta không lỗi
Trăm gian chùa thức nhẹ nụ thở than
Những người sau nghĩ gì thời ta sống
Suốt dải dài cho chuốt tóc hóng trông
Hay hớm chi trò kêu la hò hét
Địch đâu nhìn vết xe đổ mà rên
Nhạc nhún nhảy rà trên từng trang vở
Lấy thùng sơn đổi gỗ tốt mua danh
Thời ta sống mưa nhẹp nhòe phố mới
Nhà xếp nhà manh mún món bon chen
Những dải núi rạc vai gầy áo mẹ
Bên vệ đường vang tiếng trẻ vu vơ
Thời ta sống ngổn ngang thầy thiếu thợ
Phận Kiều nương phất phơ hong cột đèn
Khi ta vui đón vinh danh di sản
Thì bao điều cũng lặng qua lẽ đi
Thời ta sống nụ cười như an ủi
Biết người xưa ai, trông đợi những gì
Những người sau nghĩ gì thời ta sống
Đất nước nặng lòng lớp lớp chiến công xưa
Trong trầm tích cát cũng vun sự sống
Biết ngày sau ngẫm ngợi ta những gì.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
GIẤC MƠ ĐÊM QUA
Giấc mơ đêm qua, một người thân bỗng khuất
Sáng lặng mình,
điều gì đã mất trong ta?
Giấc mơ đêm - rõ là mơ không thật
Thế mà cứ bâng khuâng suốt cả ngày.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
NGÀY XA
Nhớ trong mắt ấy thật đằm
Nhìn tôi như thể một lần rồi thôi
Tôi chiều chuyển gió chơi vơi
Chân trời dành sẵn mỗi nơi một ngành
Buông câu chào chúc ráo hoanh
Lòng tôi đâu đủ tinh ranh mà kềm
Có lẽ giờ em chốn êm
Đò xưa còn có bên thềm đợi em
Suốt trong những cuộc đua chen
Tôi thường một kẻ bươn trên chặng buồn.
144439
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
khonghoaihk đã viết:
GIẤC MƠ ĐÊM QUA
Giấc mơ đêm qua, một người thân bỗng khuất
Sáng lặng mình,
điều gì đã mất trong ta?
Giấc mơ đêm - rõ là mơ không thật
Thế mà cứ bâng khuâng suốt cả ngày.
Giấc mơ báo mộng từ xa
Người ta thường gọi đó là "Tâm linh"
Hồn thiêng báo mộng cho mình
Đúng là dự báo hiển linh cho đời
Cảm ơn cuộc sống con người
Trường tồn mãi mãi ở nơi suối vàng ...
Sự thật phũ phàng
Là thang thuốc bổ !
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
BUỔI SÁNG PHÂN VÂN
Cánh rừng dòng dòng chảy qua phin cà phê
Giấy vụn vẫn gói và những lời trơn tuột
Sáng nay có khác gì những sáng năm năm trước
Đã có những người không còn là bạn của ta
Ta cũng chẳng là ta của trong tích tắc
Và có cả người dưng đã ở trong ta
Đôi khi chẳng là gì trong cái chớp mắt
Đôi khi cái chớp mắt để nắn bắt dạng cuộc đời
Và năm năm cũng đủ để đo vài chuyện đã rồi
Và trăm năm để trồng lại những loài cây mất tích
cánh rừng vẫn dòng dòng chảy qua phin cà phê
Chợt thấy mình thật quá là nhỏ bé.
114123
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
CHỢT NGHĨ
Trời ngăn ta xa người sao ngăn nổi ta tìm biển
Muối vẫn trong ta từng ngày đâu ngừng chảy về khơi
Biển vẫn rộng như ngày xưa hằng vậy
Trừ những con đường ngược quá khứ kia thôi.
211711
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
NGÀY NHẠT
Ngày vùi với mớ vô công
Quá chiều rờ rẫm những không nên hình
Có hôm lữ lả lý trình
Vệt tường vôi lở nhắc mình hoen chi
Tro tàn mấy độ còn ghi
Vẫn người nơi ấy những gì xa xưa
Giọt đời lấp lửng ảo mơ
Bút theo ngày cũ vỡ lòng như đang
Còn gì gợn nẻo mênh mang
Còn đâu những thoáng ngỡ ngàng ngày xưa
Đèn khơi bóng một kẻ thừa
Lối buồn hằn dấu đi về nhạt tênh.
081718
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook