Đang vui vẻ bỗng nghe tin "có điện" Mà con tim thổn thức, bàng hoàng... Tôi biết lắm: Mẹ kính yêu đã mất! Không muốn tin, nhưng đó là sự thật, Chữ chỉ một dòng nhưng đau đớn biết bao nhiêu!
Mẹ kính yêu, Mẹ đã đâu rồi?! Con của Mẹ hôm nay về với Mẹ. Con chẳng đếm bao nhiêu đường ngoặt rẽ, Bao núi sông, bao nhiêu chặng lửa bom... Con đã về đây - bên những chỗ mọi hôm Mẹ vẫn đứng vẫn ngồi - khi trông ngóng.
Con chẳng thấy, sao lòng đây cháy bỏng Và tái tê, trống trải, bâng khuâng... Mẹ đi rồi, thêm lạnh những ngày đông Với con của Mẹ đêm sẽ dài tê tái... Chẳng được nữa - mong những ngày trở lại Nhìn Mẹ kính yêu vui vẻ giống mọi khi.
Chiều buông rồi, con xin phép Mẹ con đi Con trở lại những dặm đường kháng chiến Góp quét sạch lũ cướp trời cướp biển Làm lo âu Lòng Mẹ tháng ngày qua. Phấn đấu không thôi, bước mãi giữa đường xa Vì Tổ Quốc, Quê Hương... Hôm nay thêm: vì Mẹ. Con sẽ bước những bước dài mạnh mẽ Và mau lớn khôn - mong ước của Mẹ mọi khi Rồi đêm buông con nằm - khi nhớ phút Mẹ đi Con của Mẹ sẽ lại về với Mẹ.
Biển lại động nhiều, biển nhắc gì tôi đấy? Nhắc nhớ biển thôi hay nhắc nhớ Mẹ của tôi? Mẹ tôi đã đi xa rồi, Nhưng hình bóng Mẹ không bao giờ xa cả. Dù đi khắp trời cao đất lạ Tôi luôn gắng làm tốt mọi điều mà ý Mẹ vẫn mong.
Biển cả ơi, biển có biết không? Tôi luôn nhớ Mẹ mà gắn liền với biển, Ngày Mẹ cho tôi đi xa quê cũng có gió khơi đưa tiễn Trong tiếng sóng biển trào như luôn thoáng chỉ giọng Mẹ thôi. Biển rộng ơi, Hãy giữ mãi cho tôi những lời căn dặn của Người, Luôn yêu kính Mẹ, tôi cũng luôn nhớ biển.
Đêm nay nghe biển động, Nhớ những ngày thơ ấu với Quê hương Hồn của biển đã khắc sâu tâm trí Và trong lòng - nay đã nặng tình thương. Sao nhớ quá - Quê Cha và Quê Mẹ Ta đã sống khi cửa đời vừa mới hé... Tiếng võng đều đưa trong tình nghĩa đầy vơi Tiếng biển ru và tiếng Mẹ ru hời...
Hai mươi lăm năm - một phần tư thế kỉ Ta đã lớn, đang cùng cha anh đánh Mĩ Vui và say với tất cả tuổi đời Song lòng ta ta vẫn chẳng thể rời Làng xóm ấy - quê ta, dải đất men theo bờ biển cả.
Quê hương ơi, sao nhớ Quê hương quá Dù đi mải muôn nơi trên đất lạ Ta không rời hình bóng của Quê hương Trong lòng ta - với tất cả nhớ thương.
Hôm nay nghe biển động Lòng dào dạt như biển đầy trào sóng Nghe lâng lâng - như nắng đuổi tan sương Trên bãi cát dài của biển cả Quê hương.
Không gì nhớ hơn những kỉ niệm thời thơ ấu Tình Quê Mẹ giục giã trong lòng - nung nấu Mỗi bước đi sao gắng luyện nên người, Nay lớn khôn rồi đấy biển cả quê tôi!
Nằm lặng nghe biển động Nhớ triệu sóng bạc đầu trong gió lộng Với dải bờ cát trắng của Quê hương Như vòng tay ôm lấy cả Đại dương.
Vào đầu năm lớp tám Con đã xin Mẹ ba đồng để mua sách vở. Mẹ tháo ruột tượng dốc cả vào tay con Nhưng đếm đi đếm lại cũng chỉ có được chín hào!
Nhìn thấy Mẹ tỏ vẻ bất lực và buồn xiết bao Mắt con bỗng cay xè và tay vội gom hết tiền trả Mẹ.
Cái ngày ấy sao con thương Mẹ thế! Nên hôm sau đã lặng lẽ đi kiếm việc làm Với hi vọng sẽ không bao giờ còn phải xin tiền Mẹ nữa. Và cũng từ ấy cả với những hào những xu tiền lẻ con luôn nâng niu, xếp, vuốt phẳng phiu. Cũng từ ấy con đã quyết chí học giỏi hơn Và chẳng bao giờ còn xà vào đám cờ, bài, chè, thuốc...
Nay đã trưởng thành Con ngẫm đã thêm bao điều tốt lành có được Cũng là từ cái hôm con hiểu ra mẹ chẳng có mấy tiền.
Sau tốt nghiệp, con đã cố tình rời xa Hà Nội Với ước mong chuyên tâm rèn dũa tay nghề... Và có lời nguyền: Nếu có trở về Phải làm rạng rỡ cho lòng tự hào của Mẹ.
Cái ngày ấy con còn quá trẻ nên chỉ nghĩ được có một điều. Con không tính hết và đã nhất thời quên tuổi Mẹ. Tuổi sáu mươi dẫu rằng có khoẻ cũng vẫn chỉ như một..."ngọn đèn" " Ngọn đèn trước gió" không ai mà lường được trước.
Thế rồi cũng chỉ một năm sau Cái sự không may mà con đã không tính được cũng sảy ra... Con luồn dưới đạn bom vượt muôn dặm để về nhà Nhưng cũng chẳng kịp được nhìn mặt Mẹ.
Cũng từ ngày ấy con hết hồi thơ trẻ, Biết sống thực tế hơn với nỗi ân hận trong lòng. Con đã âm thầm làm tất cả với niềm mong Thật xứng đáng với lòng tin của Mẹ.
Qua bao ngọt bùi, qua bao nỗi đắng cay Ôi thấm thía biết bao nhiêu những phút giây này... Tin vui tưởng vỡ tan lồng ngực, Phổi phồng căng đến thành đau tức Và hồn vui đã chắp cánh bay.
Mẹ ơi, tiếc Mẹ không còn nữa Mà đón tin vui tuyệt diệu này!